LỊCH ĐĂNG

Do công việc tương đối bận nên mình sẽ set lịch đăng vào thứ 5 hàng tuần. Số lượng chương ngẫu nhiên tùy theo thời gian rảnh. Mình đang sửa lại xưng hô của các nhân vật với nhau nên có thể sẽ bị lệch so với các chương cũ nha.
Xương Rồng | Quyển VII | Chương 18

Xương Rồng Đốt Rương

Tác giả: Vĩ Ngư

Chuyển ngữ: Li


Ngay khi Giang Luyện cho rằng mình sẽ chết trong bọc nước thì bỗng có một lực hút lớn xuất hiện kéo cả người anh ra khỏi bọc nước, làm anh ngã nhào xuống đất.Mạnh Thiên Tư hôm nay không ngủ

Cú ngã này quá bất ngờ làm anh nổ đom đóm mắt. Nhưng khi chạm phải máu Mạnh Thiên Tư, cảm nhận được sự lạnh léo của nó thì anh tỉnh ngay lại. Giang Luyện dùng cả tay lẫn chân bò đến bên người cô, nhìn thấy trên chân cô có ai vết thương hở thì biết được máu chảy ra từ nơi đó.Mạnh Thiên Tư thấy khó hiểu

Giang Luyện hoảng hốt túm lấy cái sọt sơn quỷ nhưng chẳng túm được gì thì mới nhớ ra ban nãy anh đã ném nó đi rồi. Hiện giờ anh đúng là tay không tấc sắt, muốn xé quần áo để băng bó cho cô cũng chẳng có dụng cụ.Giang Luyện thích Mạnh Thiên Tư.

Anh túm lấy vạt áo phông mặc trong áo khoác của mình, dùng răng cắn thủng một lỗ rồi xé mạnh thành những sợi nhỏ. Hai bàn tay run rẩy băng bó cho cô rồi mới giơ tay sờ ngực cô. Trong hang động lạnh lẽo mà chính anh cũng vừa mới ngâm trong nước, lòng dạ rối bời, dòng suy nghĩ không sao tập trung được, mà lại không sờ được sự ấm áp và nhịp tim đập của cô, làm anh hoảng hốt đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng.Luyện tiểu gia

Anh lại đi thăm dò động mạch ở cổ cô, cũng chẳng nhớ động mạch nằm ở chỗ nào thế là cứ sờ qua sờ lại. Vừa sờ vừa tự hỏi mình: Sao không sờ thấy? Sao không sờ thấy?Khúc Tiếu tới rồi

Đột nhiên lòng bàn tay anh tìm được một mạch đập mong manh. Trong khoảng khắc đó người anh sững lại, sau đó mới mừng rỡ ôm cô vào lòng và gọi: "Thiên Tư, Thiên Tư."hết raw truyện ròi

Tiếp theo đó anh cầm lấy tay cô, bắt đầu xoa từng đầu ngón tay lạnh lẽo một.Tiển Quỳnh Hoa là mẹ Bảy của Mạnh Thiên Tư

Huống Đồng Thắng là một người cản thi, thường hay kể những chuyện liên quan đến người chết. Thật ra phần lớn những câu chuyện đó toàn là lời đồn bậy, nhưng từ nhỏ Giang Luyện đã được nghe kể rồi nên vẫn còn nhớ. Giang Luyện hỏi anh ta:

Ví dụ như, Huống Đồng Thắng bảo lúc chết, con người sẽ lạnh từ tay chân vào đến trong tim. Cho nên muốn người ta không chết thì phải xoa nóng đầu ngón tay họ, lòng dạ cứng rắn hơn thì cấu véo, đâm kim để cảm giác của họ trở về.chị Sáu, chị lên quản lý bên trên đi

Lại ví dụ như khi hồn phách từ từ bay ra khỏi người, người chết sẽ hoảng hốt không biết phải đi đâu. Lúc này mình phải gọi, gọi liên tục, dù cổ họng chảy máu cũng vẫn phải gọi —— âm thanh của mình chính là sợi dây có thể giữ họ lại và kéo về.Giang Luyện lặng lẽ nhìn cô

Những lời này Giang Luyện không tin. Anh còn từng nói thầm với Mỹ Doanh và Vi Bưu là Kiền gia mê tín.Đoạn Văn Hi đến núi Côn Lôn

Nhưng hiện giờ anh cũng mê tín. Chuyện rơi vào mình thì mới rõ cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng là thế nào.Mạnh Kính Tùng cũng đi cùng.

Diêm La đến núi Côn Lôn làm gì

Không biết là sau bao lâu, anh nghe được tiếng nỉ non khe khẽ của Mạnh Thiên Tư.Đói quá!

Giang Luyện cảm thấy hốc mắt nóng lên, không dám cúi đầu xuống nhìn sợ mình nghe nhầm. Anh ôm cô chặt hơn, khẽ hỏi: "Thiên Tư?"Diêm La chết rồi

Anh vểnh tai cố bắt lấy tất cả mọi âm thanh nhỏ nhặt trong hang động này, cuối cùng cũng nghe được tiếng cô gọi: "Giang Luyện hả?"lông phượng hoàng ở đâu?

Tim Giang Luyện quay về chỗ cũ. Anh quên cả nói chuyện, chỉ liên tục gật đầu. Đến khi cúi xuống xem mới thấy cô nhắm hờ mắt, mặt mũi trắng bệch, môi cũng tái đi.Lộ Tam Minh kể rằng mình đã tìm hiểu kỹ.

Cô nói khẽ: "Tôi nằm mơ, mơ thấy mình bị lửa đốt, nhưng mà tôi lại rất lạnh, cả người đều đau nhức."Mèo Gấu thích Áo Hoa.

Giang Luyện vươn tay nhẹ nhàng gạt mấy sợi tóc dính trên mặt cô ra: "Không phải bị lửa đốt, là bị thương. Cá sấu cắn vào chân cô nên bị thương. Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi."A Hâm rất thích khóc

Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi.chỉ có vậy thôi à?

Lời nói này thay vì bảo là nói cho cô nghe, không bằng nói là cho chính anh nghe.Nữu Nữu tết tóc cho cậu bé

Mí mắt Mạnh Thiên Tư hơi mở ra, đầu cô nặng trĩu, ý thức như một tảng đá lại còn rơi vào tận chỗ sâu trong đầu cô. Hai mắt cũng mơ hồ, nhìn thấy toàn bóng người xếp chồng lên nhau. Người lại nhẹ bẫng như có thể bay lên ngay vậy.Bé mèo dễ thương ghê.

"Mình anh à?"nỗi buồn sâu sắc của hà ngọc

Giang Luyện nói: "Mọi người đều muốn đến nhưng tôi thông minh nhất nên đến trước."Thật chứ? Mạnh Thiên Tư bật cười

Khóe môi Mạnh Thiên Tư hiện lên một nụ cười yếu ớt. Cô khép mí mắt lại: "Lại bậy bạ đấy, ai đều muốn đến đây chứ."Không có vấn đề gì cả.

Giang Luyện thấy hơi thở của cô yếu dần, lại thấy cô nhắm mắt thì hốt hoảng, vội vàng lay người cô: "Thiên Tư, đừng ngủ, nói chuyện với tôi đi."Mạnh Thiên Tư

Mạnh Thiên Tư cảm thấy rất mệt mỏi, mệt đến mức mí mắt chẳng thể mở ra nổi. Cô nói khẽ: "Tôi chỉ ngủ một lát thôi, lát nữa anh gọi tôi dậy."Thíu dấu chấm này.

Giang Luyện lại biết nếu để cô ngủ vào lúc này thì có lẽ sẽ không tỉnh dậy được nữa. Anh lo sốt vó, kiếm đủ mọi chuyện để nói với cô: "Thiên Tư, vừa rồi tôi gặp mẹ Bảy cô. Mẹ Bảy cô… rất lợi hại, suýt nữa thì trói tôi lại."Giang Luyện

Câu nói này quả nhiên đã hấp dẫn được sự chú ý của cô: "Mẹ Bảy tôi có làm khó anh không? Bà ấy cứ vậy đấy, nói chuyện không dễ nghe nhưng người thì không xấu đâu. Nếu bà ấy nói gì… khó nghe, anh đừng để bụng."Rảnh rỗi ngồi xóa những dòng này

Giang Luyện cười: "Không đâu. Người phải kiếm từng bữa cơm như tôi có lời khó nghe nào chưa thấy đâu? Nếu cô từng gặp người vì một miếng bánh mà đánh cô ngã lăn mấy vòng thì nghe được mấy câu không xuôi tai có tính là gì chứ?"tcc

Anh trông chờ cô sẽ thấy hứng thú với chuyện này. Vậy thì anh có thể bịa đặt trắng trợn xem năm đó bị đánh thế nào, lăn mấy vòng ra sao để khơi gợi hứng thú của cô. Ai ngờ Mạnh Thiên Tư lại chỉ "ừ" mỗi tiếng rồi thôi.Hê nhô người anh em.

Giang Luyện không tìm được gì để nói nữa nên lúc thì bảo thủy quỷ sắp đến rồi, lúc thì bảo Mạnh Kính Tùng bỏ cả kỳ nghỉ phép đến tìm cô, bây giờ đang đợi ở trên kia. Nhưng chẳng có tác dụng gì cả. Ánh mắt cô càng lúc càng nặng, giọng nói tựa như nghẹn trong cổ họng, cuối cùng đến "ừ" cô cũng chẳng nói nữa.Thần Côn không nghe

Giang Luyện có thể cảm nhận được người cô nhũn ra, cô lại muốn ngủ.Tôi buồn ngủ quá.

Anh véo vào lưng cô một cái, nhìn cô nhíu mày vì đau rồi hỏi cô: "Thiên Tư, tôi từng kể cho cô nghe chuyện mẹ tôi chưa nhỉ?"Tân Từ vắng mặt lâu quá rồi

Mạnh Thiên Tư ngớ ra.Cao Kinh Hồng ở Sơn Quế trai

Cô bỏ bàn tay túm lấy vạt áo Giang Luyện xuống, mở to mắt nhìn anh: "Anh không nhớ rõ cơ mà?" Nay đã là nửa đêm rồi.

Cô từng hỏi dò Huống Mỹ Doanh, cô ấy bảo khi đó Giang Luyện còn quá nhỏ không nhớ gì cả, cũng chưa từng nhắc tới chuyện trước đây với bất kỳ ai.Cừu Bích Ảnh tới Tương Tây

Giang Luyện nói: "Nhớ chứ, nhớ rất rõ ràng."à há, Mạnh Kính Tùng xuất hiện

***Nữu Nữu không thích chơi với

Khi đó anh còn nhỏ, ở trong một cái thôn nghèo vùng núi. Ở đó không có tên, mấy đứa bạn đều gọi anh là Đầu Than, còn hay chỉ vào vụn than để trêu chọc anh.Ông ngoại tôi trúng gió

Bố anh là một người đàn ông què bốn, năm mươi tuổi. Ông rất hung dữ, rất xấu xa, thích uống rượu. Trong tay ông luôn cầm một chiếc kìm sắt, khi nào nổi cơn tam bành thì vung kìm sắt đánh anh.Quá trẻ con.

Mỗi khi anh bị đánh, dì Hai điên sẽ xông tới chịu đánh thay anh. Đó là một người phụ nữ lôi thôi, đầu tóc rối bù, cả ngày quanh quẩn trong xó bếp —— khi bố anh đánh dì sẽ đánh rất dã man, mắng dì là gà mái không biết đẻ trứng, thỉnh thoảng còn kêu con hoang gì đó.nhạc sĩ tài ba không thích âm nhạc

Anh không có mẹ, mọi người đều bảo với anh là mẹ anh mất rồi, nhưng sau lưng luôn có người nói dì Hai điên chính là mẹ anh.Không biết giờ Mạnh Thiên Tư ở đâu.

Có lần anh tò mò đi về hỏi dì Hai điên, dì Hai điên chỉ biết cười ha ha, cười đến mức nước dãi chảy đầy người. Anh cảm thấy nếu đúng là có một người mẹ như vậy thì cũng mất mặt, nên sau này không còn hỏi lại nữa.Hế lô đứa đang xóa

Thật ra nếu nhìn kỹ dì Hai điên rất đẹp, có đôi khi… cũng rất có phong thái, không hợp với bố anh và cả cái thôn này.Con cá sấu khổng lồ

***Mạnh Thiên Tư hôm nay không ngủ

Mạnh Thiên Tư chăm chú nghe, bao sức lực trong người cô đều dồn cả vào câu chuyện: "Dì Hai này của anh bị lừa bán đến đó à? Bị bọn họ làm cho điên dại à?"Luyện tiểu gia

Giang Luyện hơi lơ đễnh: "Không biết nữa, tôi cũng không rõ lắm. Trước kia tôi từng khinh dì ấy vì bị điên, cũng từng ném đá, nhổ nước miếng, chọc ghẹo dì. Dì chưa bao giờ tức giận mà chỉ biết cười ngớ ngẩn với tôi."Nói đi nói lại, nỗi buồn của...

"Nhưng sau này anh hiểu rõ dì ấy tốt với anh nên không làm nữa."Mạnh Kính Tùng cũng đi cùng.

***Giang Luyện thích Mạnh Thiên Tư.

Dì Hai điên thích dẫn anh đi chơi trốn tìm. Nhưng anh chỉ hứng thú được mấy hồi, vì lần nào dì Hai điên cũng trốn ở trong một hang động, dùng nhánh cây che mặt, cứ như làm vậy anh sẽ không tìm được ấy.Mèo Gấu thích Áo Hoa.

Người điên thì vẫn chỉ là người điên.Mạnh Thiên Tư thấy khó hiểu

Sau đó là đến đêm hôm đó.Không có vấn đề gì cả.

Đó là một buổi tối mùa đông. Trước khi đi ngủ anh mới bị ông bố say rượu đánh cho một trận, đang khóc lóc nằm trên giường. Anh còn nhớ lúc ngủ, áo gối ướt hơn nửa, gió ngoài cửa sổ thổi bay giấy dán cửa.Khúc Tiếu tới rồi

Nửa đêm anh bừng tỉnh.Tôi buồn ngủ quá.

Vừa mở mắt ra đã trông thấy dì Hai điên.Thật ư?

Dì Hai điên không điên nữa. Dì rửa mặt chải đầu búi tóc ngay ngắn, mặc một bộ đồ thu hè người thành phố hay mặc mà anh chưa từng gặp.Ông ngoại tôi trúng gió

Trời lạnh như vậy dì Hai điên không lạnh sao?Tiển Quỳnh Hoa là mẹ Bảy của Mạnh Thiên Tư

Anh nhìn hàng mi cong vút của dì Hai điên, phát hiện ánh mắt hôm ấy của dì rất sáng, khác hẳn mọi ngày.Nói đi nói lại, nỗi buồn của...

Dì không thèm hỏi anh có thoải mái hay không mà cứ tự mặc đồ cho anh. Anh mặc áo bông dày, đi giày bông, quàng chiếc khăn có một lỗ thủng như sắp đi xa nhà. Ít nhất cũng phải đến bảy tiếng.

Anh ngơ ngác nhìn thấy trong chiếc túi vải đầu giường có bánh bao trắng và đủ loại kẹo hoa quả.Thật ư?

Dì Hai điên bóc một viên kẹo hoa quả nhét vào miệng anh: "Bé con, con nghe dì nói, những lời sau đây của dì con chưa thể hiểu được, nhưng con phải nhớ kỹ từng câu một —— sau này đi học, biết chữ rồi con sẽ hiểu."chị Sáu, chị lên quản lý bên trên đi

Anh chưa bao giờ thấy dì Hai điên nói chuyện trịnh trọng như vậy, gương mặt nhỏ nhắn ngơ ngác nhìn dì đến mức quên cả ăn kẹo.Bệnh của ông ngoại vẫn chưa khỏi

Anh chỉ nhớ rõ viên kẹo đó hình như là vị cam quýt.Bệnh của ông ngoại vẫn chưa khỏi

Dì nói: 'Mẹ là mẹ con, nhưng người này…"Bà ngoại phải chăm sóc cho ông ngoại

Dì nhổ nước bọt vào bố anh, còn không chỉ một lần: "Không phải bố con. Con họ Giang, tên là Giang Luyện, Giang trong Trường Giang, Hoàng Hà, Luyện trong luyện thép."Đoạn Văn Hi đến núi Côn Lôn

"Con phải đi, con trốn vào trong hang động mẹ hay dẫn con chơi trốn tìm. Con đừng sợ tối, cứ đi vào trong. Trong đó có một lỗ hổng, con còn nhỏ có thể chui ra được."Người lớn trong nhà bảo...

"Chui ra ngoài sẽ thấy một con đường. Con chạy dọc theo con đường đó, đừng quay đầu lại, cả đời này cũng đừng quay đầu lại."Nước trong mê cung rút rồi.

"Bố con bị giết, mẹ lại khốn khổ bao nhiêu năm, mẹ muốn tự tay báo thù. Con đừng xen vào, con cũng đừng hận, sau này cũng đừng quay lại tìm hiểu chuyện này. Mẹ sẽ kết thúc tất cả, con chạy đi đi, quên hết tất cả những chuyện này. Cứ chạy lên phía trước, con phải có một cuộc đời sạch sẽ."Mạnh Thiên Tư và Giang Luyện

Nói đến đây dì Hai điên xách túi vải và kéo anh ra ngoài. Anh loạng choạng đi theo.Bà ngoại phải chăm sóc cho ông ngoại

Cửa vừa mở ra tiếng gió rít gào, người trong thôn đều đang ngủ. Ngoài trời tối om chỉ có mỗi căn nhà này còn sáng đèn.Thần Côn và Giang Luyện

Anh muốn quay vào trong nhà, nhưng dì Hai điên chắn ở cửa như người giữ cửa. Dì nhét túi vải vào lòng anh, nói: "Đi đi, đi ngay bây giờ." Lúc sơn quỷ vào núi không lo lắng gì.

Vừa nói dì vừa đẩy anh.Tì Hưu nói không được

Anh ôm chặt túi vải, lảo đảo mấy bước rồi lại đứng lại.Diêm La chết rồi

Dì Hai điên ngồi xổm người xuống, dịu dàng gọi anh: "Giang Luyện."quyển sách này chẳng ra gì

"Đừng sợ. Mẹ biết con nhỏ, con đi một mình sẽ sợ. Có lẽ con sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ, sẽ bị người bắt nạt, sẽ không có cơm ăn, nhưng mẹ không ở bên con được. Con phải khôn khéo, phải dũng cảm, gặp chuyện nguy hiểm thì phải chạy, chạy một mạch."Người lớn trong nhà bảo...

"Cuộc đời của con không ở đây. Mẹ không thể đưa con đi, nhưng mẹ chúc phúc cho con. Hy vọng lòng con như Trường Giang, Hoàng Hà, như thép đã tôi. Con đừng hận, cũng đừng cảm thấy thế giới này nợ con. Con cứ sống cho tốt, sau này con nhất định sẽ gặp được người con cho là đáng, sống những tháng ngày tốt đẹp nhất…"chả biết viết gì nữa

Anh không hiểu những lời ấy mà chỉ ôm túi vải muốn òa khóc.Lộ Tam Minh kể rằng mình đã tìm hiểu kỹ.

Dì Hai điên thả tay xuống. Anh nhìn thấy trong tay dì có một con dao nhọn đã mài sắc bén.buồn quá đi

Dì nói: "Con không đi chứ gì? Không đi mẹ sẽ giết con."Phục Hi và Nữ Oa

Vì sợ hãi, anh vừa khóc vừa chạy. Chạy được hơn mười mét mới dám quay đầu lại, anh thấy dì Hai điên cũng đang khóc, nhưng ngay sau đó dì lau nước mắt đi vào trong nhà, đóng sầm cửa lại.đoạn này chả hay gì

Cánh cửa đó sau này vĩnh viễn đóng lại với anh. Anh chỉ có thể chạy, chạy như điên về phía trước.A Hâm rất thích khóc

Anh bò qua trong hang núi tối đen, chui qua cái lỗ hổng chỉ trẻ con mới chui được. Ngoài đó quả nhiên có một con đường, con đường anh chưa thấy bao giờ. Nó quanh co khúc khuỷu, uốn lượn như một sợi dây quấn quanh núi. Anh cũng không biết con đường này thông tới đâu.sắp hết truyện ròi

Nhưng mà chạy đi.Mạnh Thiên Tư và Giang Luyện

Anh ôm chặt túi vải chạy hồng hộc. Trên trời đám mây tụ lại một chỗ, bên cạnh anh bóng cây lay động, khắp đồi núi toàn tiếng côn trùng rả rích —— anh vẫn tưởng rằng mùa đông không có côn trùng cơ.Đói quá!

Khi chạy qua một lối ngoặt, anh đột nhiên dừng chân quay đầu nhìn về khe núi sâu như cảm nhận được gì.Nữu Nữu tết tóc cho cậu bé

Phía cuối tầm mắt anh thấy một ánh lửa rừng rực bị gió thổi nghiêng ngả như những nét vẽ bừa trên giấy.Rảnh rỗi ngồi xóa những dòng này

*** Trong sọt sơn quỷ có tiền.

Giang Luyện dừng lại ở chỗ này.Hế lô đứa đang xóa

Anh cúi đầu trông thấy mắt Mạnh Thiên Tư ngấn lệ. Không biết cô lấy sức ở đâu, tay bò lên trên theo quần áo anh rồi nhẹ nhàng xoa má anh: "Anh đúng là từ nhỏ đã phải chịu quá nhiều đau khổ."nỗi buồn sâu sắc của hà ngọc

Giang Luyện cười, tầm mắt hơi mờ. Anh giơ tay nắm lấy tay cô: "Vẫn khá tốt."Thần Côn và Giang Luyện

Những nỗi khổ này cũng không phải mình anh chịu. Ánh mắt cô không phải như xuyên qua năm tháng, núi non trập trùng nhìn bóng lưng nhỏ bé của anh, rơi lệ vì anh sao? Thôi đi, có gì đâu chứ.

Vẫn khá tốt.Mạnh Thiên Tư

"Sau này thì sao? Lớn lên có về đó không?"Tì Hưu nói không được

Giang Luyện gật đầu. Trong sọt sơn quỷ có tiền.

***Giang Luyện

Về chứ. Thôi được rồi, chào anh.

Anh tìm về nới đó theo trí nhớ, nhưng không vào trong thôn mà chỉ tới cái đèo từng dừng chân ngoảnh lại. Sau đó cô thì thào:

Vẫn thấy được khe núi đó, toàn một màu xanh. Đường quốc lộ đã vào cả trong núi, xe tới xe lui rất náo nhiệt. Lái xe qua đường cũng nhiệt tình, mấy người dừng lại hỏi anh có đi cùng không.tcc

Anh mỉm cười từ chối, sau đó đi bộ ra ngoài núi, mua mấy quả lê bên sạp hoa quả cạnh đường núi. Anh rửa nhờ nước nhà họ, ăn một quả. Tiếp đó thì sao?

Trong sạp còn có mấy công nhân sửa đường đang nói chuyện câu được câu không với ông lão bán lê.quyển sách này chẳng ra gì

Không biết ai bảo vùng này giàu có, ông lão lắc đầu liên tục: "Đâu ra, hơn mười, hai mươi năm trước nghèo lắm. Không cưới được vợ phải đi mua…" Giang Luyện hỏi anh ta:

Rồi ông thấp giọng: "Còn đi cướp nữa. Trông thấy cặp vợ chồng nơi khác thì giết chồng để lại vợ…"Thần Côn không nghe

Mấy công nhân sửa đường hoảng sợ, Giang Luyện xách đám lê còn lại đi ra ngoài. Nay đã là nửa đêm rồi.

Mẹ nói với anh muốn tự tay kết thúc tất cả, bảo anh đừng quan tâm, cũng không bảo anh phải nhớ, chỉ mong anh có cuộc đời trong sạch. Sau đó cô thì thào:

Anh nhận ơn này, cố gắng không hận thù ai, lúc nào cũng cười với mọi người. Tất cả mọi việc, anh không rõ mình có làm được như "Lòng như Trường Giang, Hoàng Hà, thép đã tôi" không. Nhưng anh cố gắng làm nó, không phụ lời dặn, niềm hy vọng, không phụ đôi mắt đẫm lệ phản chiếu ánh dao kia. Ít nhất cũng phải đến bảy tiếng.

***chả biết viết gì nữa

Mạnh Thiên Tư không biết phải an ủi Giang Luyện thế nào. Lúc sơn quỷ vào núi không lo lắng gì.

Cô nhắm mắt lại, giọng nói khẽ khàng, cảm thấy mình thật vụng về: "Giang Luyện, anh sẽ sống tốt, nhất định sẽ sống tốt, gặp người anh cảm thấy đáng gặp, sống cuộc sống tốt đẹp…"Cao Kinh Hồng ở Sơn Quế trai

Giang Luyện cúi đầu nhìn cô: "Tôi cảm thấy tôi gặp được người đáng gặp rồi. Nhưng mà cô ấy chỉ muốn đi ngủ, không muốn nói chuyện với tôi." Thôi đi, có gì đâu chứ.

Mạnh Thiên Tư mở to mắt nhìn mặt Giang Luyện.Người của bộ tộc Xi Vưu.

Anh thật sự rất mệt mỏi, dưới hốc mắt đen sì vì thiếu ngủ, cả người ướt sũng, quần áo dán sát người, chiếc áo phông bị xé thành những sợi nhỏ.Cừu Bích Ảnh tới Tương Tây

Nhếch nhác như vậy còn cố gắng gượng nói chuyện với cô chỉ vì không muốn cô ngủ. Tôi không thích như vậy.

Mạnh Thiên Tư cười, nói khẽ: "Tôi không ngẩng đầu lên được, anh cúi thấp xuống tôi nói với anh cái này."buồn quá đi

Giang Luyện cúi đầu xuống.Nữu Nữu không thích chơi với

Mạnh Thiên Tư ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh. Tiếp đó thì sao?

Đến tận lúc này, cô mới rõ mình ngớ ngẩn, khi đối mặt với sự sống và cái chết chuyện dằn vặt trong lòng thật chẳng thú vị.Quá trẻ con.

Đầu tiên Giang Luyện lặng đi, sau đó Mạnh Thiên Tư thấy anh mỉm cười, cái nụ cười muốn giấu đi nhưng lại không giấu được. Anh không dám hôn lại quá mãnh liệt mà chỉ dùng môi chạm khẽ vào môi cô và nhắc nhở: "Đừng ngủ, nói chuyện với anh đi. Chúng ta tâm sự, tâm sự quá khứ, tâm sự tương lai, sẽ có người đến cứu ngay thôi." Thôi được rồi, chào anh.

Mạnh Thiên Tư vùi đầu vào ngực anh, khẽ trả lời. Cảm giác nóng bỏng trên má và trên môi mãi sau mới tới.đoạn này chả hay gì

Ít nhất hiện giờ cô còn chưa muốn ngủ.Bé mèo dễ thương ghê.

Lát sau cô ngẩng mặt lên hỏi anh: "Anh không mang tí đồ ăn nào cho em à?"Không biết giờ Mạnh Thiên Tư ở đâu.

Được rồi, cô còn biết đói có nghĩa là tinh thần không còn rã rời như trước nữa. Giang Luyện thấy hối hận: Anh có nghĩ tới điều này nên cố ý mang sọt sơn quỷ xuống, trong đó có que năng lượng và nước. Nhưng mà lúc vào trong hang động này lại mất hết rồi.Nước trong mê cung rút rồi.

Giang Luyện không muốn trả lời thẳng là "không có" mà giơ tay sờ túi áo kiểm tra hết trong ngoài: "Để anh tìm xem…" Tôi không thích như vậy.

Tìm một hồi, tay anh bỗng dừng lại.Người của bộ tộc Xi Vưu.

Dừng một hồi anh hỏi cô: "Ăn socola không?"Con cá sấu khổng lồ

Anh móc ra một viên socola bị đè bẹp vẫn còn lớp giấy bạc nhưng đã nhỏ hơn lúc đầu một nửa do bị ngâm nước quá nhiều lần.Phục Hi và Nữ Oa

—— Hết quyển VII ——
Like this:

1 thought on "Xương Rồng | Quyển VII | Chương 18"

  1. sắp đến phần Tông Hàng thể hiện rồi, hòng quá đi mất!!! Chờ lâu nhưng đọc liền một mạch mấy chương liền cũng thích thật.

    ReplyDelete