LỊCH ĐĂNG

Do công việc tương đối bận nên mình sẽ set lịch đăng vào thứ 5 hàng tuần. Số lượng chương ngẫu nhiên tùy theo thời gian rảnh. Mình đang sửa lại xưng hô của các nhân vật với nhau nên có thể sẽ bị lệch so với các chương cũ nha.
Xương Rồng | Quyển VI | Chương 15

Xương Rồng Đốt Rương

Tác giả: Vĩ Ngư

Chuyển ngữ: Li


Thần Côn không hiểu gì cả, nhưng lâu dần trong sự không hiểu ấy lại nảy sinh một nỗi bất an.
manh thien tu noi Diêm La tinh day roi phai
Ông liếm môi hỏi Diêm La: "Có ý gì? Ông có việc gì thì viết ra."
ng kho?ng tr?ng ngay bên chi?c bàn trà n
Giang Luyện nhắc nhở ông: "Có vẻ ông ta không biết chữ, chú cứ từ từ thôi."
á vang chi?c dép lê ra, di chân tr?n
Gân xanh trên trán Thần Côn nổi đũa lên, lửa đốt đến mông rồi sao mà "từ từ" được. Bao nhiêu câu hỏi của ông chất chứa trong cổ đang không biết hỏi câu nào trước đây.
Minh trông ngóng nguoi thuong tro lai
Giang Luyện hỏi giúp ông: "Ông không phải là Diêm La đúng không?"
ông qu?n ? ngang ng?c, trên d?u c?
Nhưng mà Diêm La lại như không nghe thấy. Ông ta không thèm nhìn Giang Luyện và Mạnh Thiên Tư lấy một cái, coi hai người như người vô hình. Từ đầu đến cuối chỉ hào hứng nhìn Thần Côn. Thần Côn càng nôn nóng, ông ta càng đắc ý —— đắc ý bởi mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay ông ta, quân cờ bị ông ta đùa bỡn chẳng rõ đầu đuôi.
c?n có c? h?p khan gi?y ng? ch?ng vó, ?
Mạnh Thiên Tư đột nhiên cất cao giọng: "Chúng ta vừa mới hỏi ông ta về chuyện chiếc rương, ông ta lại vẽ ngay hình chiếc rương thì có gì phải ngạc nhiên. Đây chính là Diêm La, ông ta cố tình giả vờ giả vịt để lừa chú đấy. Đừng mắc mưu ông ta."
vui vui hè v? cây xanh xanh g?p lá trên cành
Thần Côn sửng sốt sau đó mới hiểu ý của Mạnh Thiên Tư: Không thể dùng biện pháp đối phó với Diêm La để đối phó với kẻ này. Cô muốn dùng phép khích tướng, khích kẻ này nói ra mấy điều.
hi?n gi? c?a anh không thích h?p ? m
Thế là ông ta giả bộ bừng tỉnh: "Thảo nào, rõ ràng chú chẳng có ấn tượng gì cả. May mà có cháu Mạnh nhắc nhở, không thì sẽ bị lừa mất."
vui vui hè v? cây xanh xanh g?p lá trên cành
Diêm La chỉ cười ha hả như không hề mắc bẫy của họ, rồi lại không muốn thấy Thần Côn đắc ý nên lại cầm bút lên.
Tay trong tay con cùng nhau h?a gi? g?n
Giang Luyện đứng bên nhìn, bức tranh lần này anh không nhận ra được. Nó giống như một chữ "s" bị kéo thẳng chỉ còn hai đầu hơi cong. Mạnh Thiên Tư cũng không hiểu, nhưng Thần Côn lại hoảng hốt. Cuối cùng mặt ông trắng bệch như tờ giấy, ông túm cổ áo Diêm La hét lên: "Ông là ai, sao ông biết? Sao ông lại biết được?"
á vang chi?c dép lê ra, di chân tr?n
Kẻ kia dẫu bị ông lắc nghiêng ngả nhưng nụ cười trên mặt vẫn nguyên vẹn. Giang Luyện thấy Thần Côn khác thường thì vội vàng đi tới kéo ông ta, nói thầm với ông: "Chú bình tĩnh đi."
? c?a v?i m?t chi?c khan t?m qu?n trên n
Nét mặt kẻ kia vẫn quái dị như trước. Rồi ông ta giơ tay ra vỗ vai Thần Côn như an ủi, sau đó lại cầm bút lên vẽ lên mặt giấy.
TGiang Luy?n quét m? xong trang cá nhân c?a cô
Mạnh Thiên Tư thở phào. May quá, chỉ cần kẻ này chịu "mở miệng" là được rồi…
ng cra phong l?i, di vào trong ph?ng. Lú
Đúng lúc này điều khiến người ta bất ngờ đã xảy ra: Ngòi bút của kẻ kia đột nhiên đổi hướng. Ông ta dùng hết sức mình cắm đầu vào ngòi bút.
Bà ?y trang di?m mà, cág di?m c?a k?ch
Vốn dĩ Giang Luyện đứng gần Diêm La là để đề phòng ông ta tự sát. Nhưng sau chuyện "mua bán công bằng", cuộc trò chuyện của hai bên đã dần đâu vào đấy, nên anh cũng thả lỏng cảnh giác. Mà nay anh vừa mới lùi lại hai bước vì bận kéo Thần Côn ra, còn Mạnh Thiên Tư thì lại ở tận chỗ xa —— sự việc xảy ra quá bất ngờ nên không ai kịp làm gì cả.
ng cra phong l?i, di vào trong ph?ng. Lú
Thần Côn hét ầm lên. Giang Luyện cũng sững sờ. Mạnh Thiên Tư thì vẫn có nét mặt thản nhiên như mọi ngày, nhưng tâm trạng trong lòng thì đã chìm xuống.
ng kho?ng tr?ng ngay bên chi?c bàn trà n
Nhưng vậy vẫn chưa hết, người Diêm La căng lên, ông ta đột nhiên ngẩng đầu, cổ họng rên rỉ, bàn tay múa may vùng vẫy. Giang Luyện nhìn thấy ngòi bút đó đâm thẳng vào hốc mắt bên phải, thân bút đã chìm sâu vào trong não, hiển nhiên không thể cứu được nữa.
hi?n gi? c?a anh không thích h?p ? m
Nhưng Diêm La đang vùng vẫy này lại là Diêm La lúc ban đầu. Ông ta tuyệt vọng cào hốc mắt. Vết máu quanh hốc mắt chảy dài xuống cằm, bị tay ông ta làm nhòe sang bên. Nhưng ông ta chỉ vùng vẫy được một lát thì yếu hẳn đi. Cuối cùng ông ta giơ tay túm lấy mắt cá chân của Mạnh Thiên Tư. Trong con mắt còn sót lại tràn ngập sự căm hận, một cánh tay run rẩy chỉ vào cô.
ông qu?n ? ngang ng?c, trên d?u c?
Mạnh Thiên Tư biết ông ta đang hận cô không giữ lời hứa hẹn. Cô hứa với ông ta một năm rồi lại nửa năm, nhưng thực tế ông ta viết ra bao nhiêu điều mà lại chẳng lấy được một phút đồng hồ.
Sau hoa sen nóoi sao
Môi Mạnh Thiên Tư khô lại nhưng cô vẫn nhớ chuyện quan trọng nhất cần phải hỏi: "Rương ở đâu? Ở chỗ nào Côn Lôn?"
ng cra phong l?i, di vào trong ph?ng. Lú
Nhưng không còn kịp nữa, con mắt duy nhất của Diêm La nhìn cô chằm chằm, ánh sáng trong mắt tắt dần.
? c?a v?i m?t chi?c khan t?m qu?n trên n
Ông ta đã chết.
manh thien tu noi Diêm La tinh day roi phai
***
Bà ?y trang di?m mà, cág di?m c?a k?ch
Trong hang động lặng ngắt như tờ.
hi?n gi? c?a anh không thích h?p ? m
Có tiếng cười đùa huyên náo ở bên ngoài vọng tới. Đó là tiếng đùa giỡn của bọn Lộ Tam Minh trong lúc nhàm chán.
ng kho?ng tr?ng ngay bên chi?c bàn trà n
Thần Côn nhìn thi thể bất động của Diêm La, ngã ngồi dưới đất.
Minh trông ngóng nguoi thuong tro lai
Mạnh Thiên Tư khẽ lắc chân định rút chân mình ra khỏi tay Diêm La, nhưng vì trước khi chết ông ta túm quá chặt làm cô không thể rút ra được. Vậy là cô mặc kệ luôn: Cô cảm thấy mình sắp điên rồi. Tất cả mọi bí mật đã đến trong tầm tay, dù là Diêm La hay kẻ Diêm La giả kia cũng đều nắm giữ quá nhiều bí mật —— Vậy mà chỉ trong thoáng chốc những chân tướng đó đã bay vụt qua người cô, muốn bắt cũng không thể bắt được.
ng kho?ng tr?ng ngay bên chi?c bàn trà n
Một lúc lâu sau, Giang Luyện khẽ bật cười.
c?n có c? h?p khan gi?y ng? ch?ng vó, ?
Anh nói: "Sao thế? Sao lại ủ rũ hết rồi?"
ông qu?n ? ngang ng?c, trên d?u c?
Sau đó anh ngồi xổm xuống cạy bàn tay đang nắm lấy chân Mạnh Thiên Tư ra. Mạnh Thiên Tư cúi đầu nhìn anh bỗng cảm thấy chán nản: "Anh không sốt ruột à? Sắp…"
c?n có c? h?p khan gi?y ng? ch?ng vó, ?
Cô không nói được nữa.
vui vui hè v? cây xanh xanh g?p lá trên cành
Giang Luyện nói: "Con đường kiểu gì cũng có ngõ quanh, hai tiếng trước cô còn nói với tôi 'người bình an trở về là được, chuyện khác sao cũng được, cứ từ từ rồi sẽ đến'. Đổi một góc độ khác, chúng ta cũng chỉ quay về tiến độ của hai tiếng trước thôi —— mà còn…"
c?n có c? h?p khan gi?y ng? ch?ng vó, ?
Anh nhặt tờ giấy nhàu nhĩ dưới đất lên: "Mà còn có thêm một chút tin tức nữa."
á vang chi?c dép lê ra, di chân tr?n
Có ai tự an ủi mình như vậy không? Mạnh Thiên Tư tức giận đến mức không muốn nhìn anh nữa.
? c?a v?i m?t chi?c khan t?m qu?n trên n
Phản ứng này của cô cũng nằm trong dự kiến của Giang Luyện. Anh nhìn Mạnh Thiên Tư rồi lại nhìn Thần Côn, sau đó thở dài rồi đột nhiên vui vẻ.
Tay trong tay con cùng nhau h?a gi? g?n
Anh nói: "Luận tư cách, hai người đều chưa đến lượt ủ rũ, ỉu xìu trước mặt cháu."
Bà ?y trang di?m mà, cág di?m c?a k?ch
Rồi anh chỉ vào Thần Côn: "Chú là đi tìm lời giải cho một câu đố quấy nhiễu chú, cùng với việc muốn giúp gì đó cho mấy người bạn gặp phải hung giản của chú."
á vang chi?c dép lê ra, di chân tr?n
Anh lại chỉ sang Mạnh Thiên Tư: "Cô chủ yếu là để làm rõ cái chết của bà cố Đoạn cùng với bí mật năm đó —— Tôi nói một câu không phải lắm, nhưng bà cố Đoạn đã qua đời mấy chục năm rồi, chân tướng có muộn thêm chút nữa cũng có sao đâu?"
á vang chi?c dép lê ra, di chân tr?n
"Nhưng mà tôi thì vì mạng sống của Mỹ Doanh. Mạng sống của cô ấy chỉ còn một hai năm nữa thôi. Nay đáp án tan thành cát bụt ngay trước mặt tôi, thì tôi phải là người gào khóc mới phải chứ?"
Sau hoa sen nóoi sao
Nói đến đây anh túm vạt áo lên run rẩy một lúc: "Người đau khổ nhất đang ở đây này, hai người có thể qua an ủi tôi một phen không? Bằng không tôi sẽ kiếm sợi dây thừng treo cổ luôn đấy."
TGiang Luy?n quét m? xong trang cá nhân c?a cô
Vừa nói anh vừa giả vờ đi tới kéo sợi dây thừng trói Diêm La lúc trước.
manh thien tu noi Diêm La tinh day roi phai
Mạnh Thiên Tư vừa bực mình vừa cảm thấy buồn cười. Nhưng những gì Giang Luyện nói cũng rất có lý. Tuy anh không biểu hiện rõ ràng, nhưng hiển nhiên người lo lắng nhất chính là anh.
Tay trong tay con cùng nhau h?a gi? g?n
Cô ngồi xuống vỗ lưng anh. Giang Luyện gật đầu như thật: "Tôi cảm thấy tốt hơn rồi."
? c?a v?i m?t chi?c khan t?m qu?n trên n
Hai người lại nhìn Thần Côn.
Minh trông ngóng nguoi thuong tro lai
Thần Côn cũng đang nhìn họ, sau những lời khuyên của Giang Luyện, tuy ông không còn ủ rũ như trước nữa, nhưng cũng chẳng hăng hái đến đâu.
ng cra phong l?i, di vào trong ph?ng. Lú
Giang Luyện hỏi ông: "Nếu có thể, chú có thể nói cho bọn cháu biết tên kia vừa mới vẽ cái gì không? Mà sao sau khi nhìn thấy nó, chú lại có phản ứng như thế?"
Bà ?y trang di?m mà, cág di?m c?a k?ch
Thần Côn do dự một lát rồi thở dài, vén áo lên.
vui vui hè v? cây xanh xanh g?p lá trên cành
Theo lớp áo được vén lên, Giang Luyện nhìn thấy trên bụng ông có một vết bớt dài màu nâu kéo dài từ trái tim xuống rốn, hình dạng khá giống với chữ 's' bị kéo thẳng. Mà nhìn theo vết thì có vẻ giống như đã từng bị ai đó mổ bụng.
Bà ?y trang di?m mà, cág di?m c?a k?ch
Thấy hai người nhìn rõ rồi, Thần Côn lại lúng túng bỏ áo xuống.
ông qu?n ? ngang ng?c, trên d?u c?
Mạnh Thiên Tư ngạc nhiên hỏi: "Vết bớt này của chú có từ nhỏ à?"
Tay trong tay con cùng nhau h?a gi? g?n
Cô nhớ rõ Thần Côn được người ta nhặt được ở cửa thôn Thôn Nhỏ. Nói thực ra người dân bình thường sẽ không muốn nhận nuôi những đứa trẻ có vết bớt kỳ lạ trên người.
Sau hoa sen nóoi sao
Thần Côn lắc đầu: "Hồi nhỏ không có. Mãi sau này trưởng thành mới xuất hiện. Ban đầu nó chỉ có một chấm đỏ ở chỗ trái tim thôi, dần dần mới dài ra. Sau hai năm thì thành hình dạng cố định thế này —— chú đã lén đi khám rồi nhưng bác sĩ cũng không tìm được nguyên nhân. Mà nó lại không có ảnh hưởng gì nên chú cũng để mặc nó. Chẳng qua trông nó xấu quá nên chú không thích phơi ra."
Sau hoa sen nóoi sao
Nhưng sao tên Diêm La giả kia lại biết được nhỉ?
TGiang Luy?n quét m? xong trang cá nhân c?a cô
Thần Côn nghĩ mãi mà không thông: "Bức tranh tên đó vẽ có ý gì? Chú chưa gặp ông ta bao giờ, cũng chưa từng nhìn thấy cái rương đó."
? c?a v?i m?t chi?c khan t?m qu?n trên n
Mạnh Thiên Tư đáp lại: "Chưa hẳn, lúc nhìn thấy mật núi, chẳng phải chú đã xuất hiện ảo giác đó à? Chú nhìn thấy mình bỏ mật núi vào trong rương, bên cạnh còn có thêm người đọc 'mật núi một viên' đấy."
ng kho?ng tr?ng ngay bên chi?c bàn trà n
Thần Côn sốt sắng: "Đó sao mà là chú được? Mật núi được bọn cháu cất giữ mấy nghìn năm trong núi. Chuyện bỏ mật núi vào rương kiểu gì cũng phải từ trước nữa. Thời đó còn có rồng cơ mà. Chú cùng lắm cũng chỉ… tâm linh tương thông với người thời đó thôi. Hoặc là sóng điện não đột nhiên gặp được cảnh tượng đó."
ng cra phong l?i, di vào trong ph?ng. Lú
Cũng không phải, tên Diêm La giả này nói là biết ông…
manh thien tu noi Diêm La tinh day roi phai
Thần Côn sầu muốn chết, ông đấm tay xuống đất: "Đều tại chú, nếu mà chú nhanh tay nhanh chân hơn, cản được ông ta lại thì tốt biết bao."
hi?n gi? c?a anh không thích h?p ? m
Giang Luyện nói: "Chú nghĩ thoáng hơn đi. Chuyện Diêm La tự sát này là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra rồi, mình có đề phòng nữa cũng không được. Chẳng lẽ hai người không nhận ra kẻ đó đang ngăn cản Diêm La nói chân tướng cho chúng ta à. Ông ta bất chấp cả mạng sống luôn cơ mà —— giờ ngẫm lại có khi lưỡi của Diêm La cũng là do tên đó cắt."
ông qu?n ? ngang ng?c, trên d?u c?
Chỉ cần là thảo luận vấn đề, Thần Côn có thể bình tĩnh được ngay. Ông gật đầu: "Sau khi Diêm La 'sống lại' chắc chắn sẽ rất đắc ý, muốn xông xáo ở thời đại mới. Nhưng mà chẳng bao lâu ông ta đã phát hiện mình có vấn đề."
Sau hoa sen nóoi sao
Giang Luyện tiếp lời: "Sau khi ông ta ngủ rồi, cơ thể sẽ bị kẻ kia điều khiển. Cháu giả thiết kẻ đó sẽ ra ngoài, sẽ mò mẫm xung quanh, thậm chí là gặp phải rắc rối. Mà một khi có động tĩnh lớn, Diêm La sẽ bừng tỉnh. Nói cách khác ông ta phát hiện mình thường xuyên tỉnh dậy ở một nơi kỳ lạ, thậm chí là đang bị người đuổi đánh, chứ không phải ở trên giường. Tóm lại là đủ mọi thứ không thể tưởng tượng được."
hi?n gi? c?a anh không thích h?p ? m
Mạnh Thiên Tư lẩm bẩm: "Sao kẻ kia không ẩn náu mà cứ phải để Diêm La phát hiện ra mình nhỉ. Nhìn ông ta lươn lọc hơn Diêm La nhiều…"
? c?a v?i m?t chi?c khan t?m qu?n trên n
Giang Luyện ngẩn ra, một suy nghĩ lóe lên trong đầu anh.
ng kho?ng tr?ng ngay bên chi?c bàn trà n
Anh nói với Mạnh Thiên Tư: "Khoan đã, cô vừa nói cái gì? Cô lặp lại lần nữa xem."
Minh trông ngóng nguoi thuong tro lai
Mạnh Thiên Tư ngơ ngác: "Tôi nói là… Sao ông ta không ẩn náu trong bóng tối cho dễ làm việc. Nếu ông ta không để Diêm La phát hiện, thì Diêm La đã không đến mức phải ngủ trong khung sắt và bày thêm chuông điện."
hi?n gi? c?a anh không thích h?p ? m
Đúng vậy, theo cách sắp xếp của Diêm La thì kẻ đó không chiếm thế thượng phong, nên chỉ có thể nhân lúc Diêm La ngủ say, tinh thần suy yếu mới bò ra. Nếu kẻ đó làm việc cẩn thận thì nhiều nhất Diêm La cũng chỉ cho rằng mình bị mộng du thôi.
manh thien tu noi Diêm La tinh day roi phai
Thần Côn đột nhiên nói: "Nếu kẻ đó không biết, nếu kẻ đó không biết trong cơ thể này còn có một Diêm La nữa thì sao?"
c?n có c? h?p khan gi?y ng? ch?ng vó, ?
Đậu, còn có thể như vậy à?
ng kho?ng tr?ng ngay bên chi?c bàn trà n
Giang Luyện cảm thấy choáng váng: "Ý của chú là hai người này dùng chung một cơ thể, nhưng lại không biết sự tồn tại của đối phương, ai làm việc của người nấy. Sau một thời gian cả hai đều nhận thấy mình có vấn đề, khi mà Diêm La tìm kiếm kẻ đó, thì kẻ đó cũng đang có ý đồ tìm ra Diêm La?"
manh thien tu noi Diêm La tinh day roi phai
Vấn đề này quá phức tạp.
vui vui hè v? cây xanh xanh g?p lá trên cành
Mạnh Thiên Tư cảm thấy rắc rối: "Thật ra trong một căn phòng có thể có hai người ở hay nhiều hơn cũng được —— xem ra hai người này không tìm được cách chung sống hòa bình."
c?n có c? h?p khan gi?y ng? ch?ng vó, ?
Việc gì cũng có thể thương lượng cả. Ông chiếm cơ thể buổi sáng, tôi làm việc vào buổi tối, cả hai đều giữ gìn cơ thể và trao đổi với nhau trong lúc thay đổi người là được mà.
á vang chi?c dép lê ra, di chân tr?n
Giang Luyện khẽ lắc đầu: "Không đúng. Bọn họ có sự mâu thuẫn với nhau. Kẻ kia có bí mật trong người, mà rất có thể Diêm La biết cái bí mật đó. Cho nên sau khi phát hiện sự tồn tại của nhau, Diêm La thì bình thường, còn tên kia thì như gặp nạn —— chuyện đầu tiên tên đó làm có thể là cắt lưỡi của Diêm La, không để ông ta nói lung tung. Còn sau này, cũng chính là hôm nay, để bảo vệ cái bí mật ấy, ông ta không tiếc giết chết Diêm La."
ông qu?n ? ngang ng?c, trên d?u c?
Bí mật này chắc chắn rất quan trọng, bởi vì lúc Diêm La tỉnh táo kẻ đó không ra được. Nên trong lúc nguy cấp, tên đó đã dốc hết sức mình để chiếm đoạt quyền làm chủ cơ thể. Nhưng tên đó cũng biết thế nào Diêm La cũng lại xuất hiện, chỉ có giết ông ta mới có thể bịt miệng được mãi mãi.
á vang chi?c dép lê ra, di chân tr?n
Nói đến đây, Giang Luyện đột nhiên nhớ tới một việc: "Cô có còn nhớ Đinh Bàn Lĩnh không? Tôi cảm thấy trong doanh trại chỉ có một mình ông ta, mà lại có nhiều dấu vết đánh nhau như vậy, sau cùng ông ta còn dùng dao dâm vào cổ họng để tự sát nữa —— tình huống đó rất giống với Diêm La. Có khi nào là trông như tự sát, nhưng thực ra lại là bị giết không? Người trong cơ thể ông ấy ngăn cản ông ấy truyền tin tức ra bên ngoài?"
Minh trông ngóng nguoi thuong tro lai
Mạnh Thiên Tư sững sờ.
Bà ?y trang di?m mà, cág di?m c?a k?ch
Đâu chỉ là giống, quả thực là không khác tí nào. Khi Đinh Bàn Lĩnh chết cũng giống với Diêm La, cũng đang viết chữ, cùng đang viết dở. Ông viết câu "Tìm sơn quỷ bang", mà chữ "bang" đó là nửa trên của chữ "giúp".
Bà ?y trang di?m mà, cág di?m c?a k?ch
Cô thì thào: "Nếu nói như vậy thì bí mật này không phải là của riêng một người."
Tay trong tay con cùng nhau h?a gi? g?n
Giang Luyện gật đầu: "Bí mật này chắc hẳn rất quan trọng, tên Diêm La giả kia bất chấp tính mệnh mình để bảo vệ nó. Còn nữa, cô có nhớ động thần của Bạch Thủy Tiêu không? Trước khi nó bị mật núi giết chết, nó cũng không tiếc hy sinh Bạch Thủy Tiêu —— lúc ấy chúng ta đã đoán là nó đang truyền tin tức ra ngoài."
ng kho?ng tr?ng ngay bên chi?c bàn trà n
"Nếu như liên hệ hết những việc này lại, động thần, Diêm La giả, và cả kẻ giết Đinh Bàn Lĩnh nữa đều có chung một lợi ích và nắm giữ cùng một bí mật."
Sau hoa sen nóoi sao
"Bí mật này có lẽ sẽ liên quan đến một người quan trọng, hoặc thậm chí là cả một đám người. Nên bọn Diêm La giả mới không tiếc mạng sống mà tự sát —— Nghĩa là chỉ khi nào vì một cá thể hoặc một quần thể quan trọng hơn, bọn họ mới có thể làm ra hành động đó."
Sau hoa sen nóoi sao
Suy nghĩ của Mạnh Thiên Tư đột nhiên bay đi.
manh thien tu noi Diêm La tinh day roi phai
Giang Luyện vẫn còn tiếp tục: "Còn như bí mật này…"
TGiang Luy?n quét m? xong trang cá nhân c?a cô
Anh nhìn vào hàng chữ Diêm La chưa viết hết.
manh thien tu noi Diêm La tinh day roi phai
—— tôi ăn lộc…
Minh trông ngóng nguoi thuong tro lai
Rốt cuộc là ăn cái gì?
TGiang Luy?n quét m? xong trang cá nhân c?a cô
Thần Côn cũng đang nghĩ vấn đề này. Chữ "lộc" là bộ thủ thường có kết cấu trên dưới, ví dụ như con cầy, con nai gì đó, còn kết cấu trái phải, nhất là làm bộ thủ bên phải thì rất ít, rất ít…
vui vui hè v? cây xanh xanh g?p lá trên cành
Đang mải suy nghĩ, Giang Luyện đã nói ra: "Không phải là kỳ lân đấy chứ. Nơi này vừa có núi Trấn Long, vừa có núi Phượng Hoàng, lại còn có cả xương rồng nữa. Rồng phượng có cả rồi, ngoài kia còn có Tì Hưu nữa, nếu có thêm kỳ lân thì cũng không có gì lạ cả. Chẳng qua kỳ lân to như thế sao Diêm La ăn hết được? Ăn một miếng thịt kỳ lân thì còn được chứ."
vui vui hè v? cây xanh xanh g?p lá trên cành
Được rồi, lại là thần thú thượng cổ. Trong "Lễ Ký" gọi "Lân, Phượng, Quy, Long" là "Tứ Linh". Địa vị của kỳ lân cũng không kém rồng phượng, không biết vì sao đến ngay nay quy (rùa) trở thành động vật bình thường, lân, phượng, rồng thì lại chẳng còn bóng dáng.
Minh trông ngóng nguoi thuong tro lai
Thần Côn lẩm bẩm: "Kỳ lân, đúng, chính là kỳ lân."
Minh trông ngóng nguoi thuong tro lai
Giang Luyện cảm thấy kỳ lạ, anh nói là kỳ lân chỉ là do suy đoán thôi, nhưng sao sang chỗ Thần Côn lại thành câu khẳng định rồi?
Tay trong tay con cùng nhau h?a gi? g?n
"Vì sao ạ?"
ng cra phong l?i, di vào trong ph?ng. Lú
Thần Côn nuốt nước miếng: "Tiểu Luyện Luyện, nghĩ đến kỳ lân cháu sẽ nghĩ đến điều gì?"
vui vui hè v? cây xanh xanh g?p lá trên cành
Còn nghĩ đến gì được nữa, cát tường, may mắn.
TGiang Luy?n quét m? xong trang cá nhân c?a cô
Nhưng khi sắp nói ra miệng, một suy nghĩ lại hiện lên trong đầu anh làm anh thốt ra: "Kỳ lân đưa con."
c?n có c? h?p khan gi?y ng? ch?ng vó, ?
Thần Côn gật đầu: "Lúc trước cháu hỏi Diêm La bỏ cơ thể cũ, sống lại cuộc đời mới như thế nào, ông ta có nói là ăn thứ gì đó. Theo như chữ viết chúng ta đoán là có liên quan đến kỳ lân, mà từ xưa đến nay dân gian lại có cách nói kỳ lân đưa con."
Tay trong tay con cùng nhau h?a gi? g?n
"Hai đứa không thấy lạ à? Kỳ lân có thể khiến người ta sinh con à? Mà sao lại có hình tượng là đưa con."
ng cra phong l?i, di vào trong ph?ng. Lú
"Có khi nào là trong thời kỳ thần thoại thượng cổ, kỳ lân có liên quan đến chuyện sinh sản, nhưng nó là… tự sinh không?"
Tay trong tay con cùng nhau h?a gi? g?n
"Hiện giờ chiếc rương kia đang ở núi Côn Lôn. Chắc hẳn sau hi Diêm La đến núi Côn Lôn rồi mới có được năng lực 'Diêm La sinh Diêm La'. Nói cách khác, ông ta ăn thứ có liên quan đến kỳ lân cũng là ở nơi đó."
ông qu?n ? ngang ng?c, trên d?u c?
Thần Côn khá kích động, đang định tuyên bố hành trình đến Côn Lôn không thể bỏ qua được, thì Mạnh Thiên Tư vẫn luôn im lặng lại đột nhiên nói: "Chúng nó."
ông qu?n ? ngang ng?c, trên d?u c?
Thần Côn thắc mắc: "Chúng nó là cái gì?"
c?n có c? h?p khan gi?y ng? ch?ng vó, ?
Mạnh Thiên Tư nói: "Giang Luyện nói Diêm La giả, động thần và kẻ giết Đinh Bàn Linh đều có chung một lợi ích. Bọn họ không tiếc từ bỏ tính mạng để giữ bí mật. Vì vậy bí mật này có thể liên quan đến một nhóm người."
TGiang Luy?n quét m? xong trang cá nhân c?a cô
"Một nhóm người này chính là 'chúng nó'. Chúng nó của 'chúng nó đến rồi'."
? c?a v?i m?t chi?c khan t?m qu?n trên n
—— Hết quyển VI ——
Like this:

2 thoughts on "Xương Rồng | Quyển VI | Chương 15"

  1. công nhận chị Mạnh to gan thật, mình mà vào cái cảnh bị kẻ sắp chết trừng mắt oán hận rồi bị túm chân thì nhảy dựng lên ấy chứ, đây bà ấy ko gỡ được thì ko gỡ nữa, kệ đấy ngồi suy luận! bái phục

    ReplyDelete
  2. "đáp án tan thành cát bụt " -> cát bụi
    chương này bị lỗi ạ, bạn xem lại xem sao ah :)

    ReplyDelete