LỊCH ĐĂNG

Do công việc tương đối bận nên mình sẽ set lịch đăng vào thứ 5 hàng tuần. Số lượng chương ngẫu nhiên tùy theo thời gian rảnh. Mình đang sửa lại xưng hô của các nhân vật với nhau nên có thể sẽ bị lệch so với các chương cũ nha.
Xương Rồng | Quyển VI | Chương 10

Xương Rồng Đốt Rương

Tác giả: Vĩ Ngư

Chuyển ngữ: Li


Buổi chiều, Mạnh Thiên Tư đổi sang một chiếc xe khác, tuy rằng xe có phòng thì thoải mái, nhưng mà nó không chịu được con đường tiếp theo. Nghe Lộ Tam Minh nói bây giờ vẫn còn tốt chán, đoạn đường sau cùng đừng nói là suv bốn bánh, mà đến cả máy kéo cũng không thể vào được ấy chứ —— sơn hộ ở địa phương vẫn còn đang nghĩ cách đây này.

Lúc hoàng hôn Mạnh Thiên Tư đã được chứng kiến biện pháp.
c?n có c? h?p khan gi?y ng? ch?ng vó, ?
Mười một con la tạo thành bang la.
vui vui hè v? cây xanh xanh g?p lá trên cành
Có bốn người nông dân đưa la đến. Họ đến từ Bách Sắc, Quảng Tây, được các sơn hộ địa phương trả món tiền lớn để "kéo" từ công trường gần đây sang: Nghe nói trong núi quá chật hẹp lại gập ghềnh, làm công trình lớn thì máy móc không thể vào được, nên việc vận chuyển vật liệu, tảng đá gì đó đều nhờ vào sức của con la.
Minh trông ngóng nguoi thuong tro lai
(*) Bách Sắc là một địa cấp thị thuộc Khu tự trị dân tộc Choang ở Quảng Tây.
vui vui hè v? cây xanh xanh g?p lá trên cành
Khi đoàn xe tới nơi, mười một con la xếp thành hình chữ nhi (儿) như đang đợi người kiểm duyệt. Trên lưng con la ngoài trống để ngồi thì đã treo rất nhiều thứ. Trên cổ mỗi con la còn treo hai ba đôi ủng đi mưa, trông rất buồn cười.
ng c?a ph?ng l?i, di vào trong ph?ng. Lú
Mười một con la chỉ có thể chở mười một người. Để tiết kiệm tiền, những người nông dân kia tình nguyện đi bộ. Vậy là ngoài bốn người Mạnh Thiên Tư, Giang Luyện, Thần Côn, Lộ Tam Minh ra, thì còn có bảy người có thể cưỡi la. Bảy người này chắc chắn phải là người thông minh, tháo vát, có tác dụng, nhất là người dẫn đường và bác sĩ. Sau một phen chọn lựa, tất nhiên Tân Từ đã bị loại ra.
vui vui hè v? cây xanh xanh g?p lá trên cành
Tân Từ mừng rơn lên, anh ta giao đám thuốc của Mạnh Thiên Tư cho Lộ Tam Minh. Lộ Tam Minh cầm bọc thuốc mà cảm thấy trên vai lại nặng thêm không ít.
? c?a v?i m?t chi?c khan t?m qu?n trên n
Sơn hộ phụ trách đón tiếp họ Bì tên Khâu, biệt danh Tì Hưu, vóc người cao lớn, cơ bắp ngồn ngộn. Do Tì Hưu là thú mang điềm lành, có thể tránh được tai ương, nên khi sơn hộ đi làm việc đều thích dẫn anh ta đi cùng, để kiếm thêm may mắn.
Tay trong tay con cùng nhau h?a gi? g?n
Vừa gặp mặt, Tì Hưu đã tự kiểm điểm với Mạnh Thiên Tư. Anh ta nói rằng dẫu biết nhiều người, nhưng vì la ít nên chỉ tìm được mấy con thôi.
Tay trong tay con cùng nhau h?a gi? g?n
Mạnh Thiên Tư không rõ vì sao không đi bộ mà cứ phải cưỡi la, nhưng mà cô lười hỏi. Người ta mượn la đến chắc chắn phải có lý của nó.
Tay trong tay con cùng nhau h?a gi? g?n
Con như số lượng la không đủ, cô cũng không thấy có gì không ổn cả: sơn quỷ đi làm việc rất ít khi kéo bè kéo lũ, mà thường để lại một nhóm ở hậu phương làm quân dự bị —— vậy thì một khi xảy ra chuyện còn có người để đến cứu viện. Tránh trường hợp như thủy quỷ, chết là chết cả lũ, thành ra đầu đuôi mọi việc thế nào, chẳng ai kể lại được.
Sau hoa sen nóoi sao
Lúc Giang Luyện trèo lên lưng la còn lo con la chở nhiều thứ quá không chịu nổi. Thế nhưng người dắt la lại chẳng hề để ý, vẫn cứ ba hoa với bằng tiếng phổ thông sứt sẹo: "Lần chúng tôi vận đá ở dưới chân núi lên để kéo điện, mỗi lần phải mang đến hai trăm cân đá ấy. Một ngày lên xuống chín chuyến mà vẫn yên lành. Cậu đừng lo quá."
TGiang Luy?n quét m? xong trang cá nhân c?a cô
(*) Hai trăm cân ở đây là 200kg nhé. Sau này tớ sẽ chuyển hết cân của Trung Quốc về kg của Thế Giới cho dễ hình dung.
TGiang Luy?n quét m? xong trang cá nhân c?a cô
. . .
hi?n gi? c?a anh không thích h?p ? m
Một đám la lững thững đi vào trong núi. Đường núi chật hẹp không thể điều khiển la được, chỉ có thể nhích từng bước một. Tân Từ đứng ở phía xa nhìn theo đội ngũ càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng họ như một đoàn kiến ẩn mình trong rừng rậm.
ng c?a ph?ng l?i, di vào trong ph?ng. Lú
***
TGiang Luy?n quét m? xong trang cá nhân c?a cô
Lúc đi được nửa đường, Mạnh Thiên Tư mới biết tác dụng của đoàn la và mấy đôi ủng.
ng c?a ph?ng l?i, di vào trong ph?ng. Lú
Đến thôn Năm Trăm Lộng, không cần phải trèo đèo lội suối, vì đoàn xe đã chạy lên trên đỉnh núi rồi. Vị trí của thôn nằm ở chỗ bồn địa hơi thấp, chẳng qua là trên bồn địa rải rác mấy chiếc bánh ú khổng lồ bằng đá thôi. Mà những chiếc bánh ú đó thì không thể bò lên được, chỉ có thể "lách" qua chúng thôi —— Bây giờ là cuối mùa hạ, mùa mưa mới qua đi, đất đai mềm mại như đầm lầy. Dẫm chân xuống, bùn đất ẩm ướt phải cao đến bắp đùi. Mấy người dắt la không khác gì tượng đất, mà đám la cũng chẳng kém gì, bốn chân không nhấc nổi khỏi bùn, nhìn từ xa xa trông như những con yêu quái bơi trên bùn.
ông qu?n ? ngang ng?c, trên d?u c?
Tì Hưu đi đầu ngoảnh lại giải thích với Mạnh Thiên Tư: "Bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi đấy ạ. Mấy hôm trước trời mưa như trút nước, cả lộng chìm trong biển nước như một cái phễu bị tắc. Những tảng đá khổng lồ này cũng như đảo hoang trên biển."
hi?n gi? c?a anh không thích h?p ? m
Nó cũng như bồn rửa bát ở nhà ấy: Ngày thường nó có thể thoát nước, nhưng một khi đổ quá nhiều nước một lúc, hoặc là cặn bẩn trong ống nước nhiều lên khiến ống nước bị tắc, thì nước sẽ chảy từ từ —— Nước ngấm vào đất còn chậm hơn nhiều so với việc bồn rửa bát bị tắc. Nếu mà nơi đây ngâm nước thêm vài hôm nữa, sợ là sẽ chẳng thể đi nổi.
ông qu?n ? ngang ng?c, trên d?u c?
Tì Hưu sợ Mạnh Thiên Tư cảm thấy chán trong lúc cưỡi la, nên lại chia bản đồ cho mọi người: "Đây là anh Lộ dặn tôi làm, chúng tôi tham khảo sơn phổ và những bức ảnh của bà cố Đoạn, để đánh dấu ra những nơi có thể từng là hộ gia đình. Nhưng vì không biết Diêm La ở đâu nên không đánh dấu được."
? c?a v?i m?t chi?c khan t?m qu?n trên n
Tiếng giấy sột soạt, mọi người chia nhau những tấm bản đồ như cách truyền bài thi hồi đi học. Mấy người dắt la chẳng tò mò gì hết, họ chỉ lo việc của mình thôi: Đoàn la này ngoài việc vận đá ra, cũng từng chở mấy người đến kiểm tra công trình. Nên những thứ như kiểm tra, đánh giá, vệ tinh mà họ không hiểu thì cũng chẳng buồn tò mò luôn.
ông qu?n ? ngang ng?c, trên d?u c?
Thần Côn đi ở phía sau nhưng lại mở lời trước: "Bì… Tì Hưu này. Sao năm đó Đoạn tiểu thư lại đến thôn Năm Trăm Lộng thế?"
ng c?a ph?ng l?i, di vào trong ph?ng. Lú
Tì Hưu thấy ông kêu la tốn sức quá thì giơ bộ đàm trong tay lên, vậy là Thần Côn mới nhận ra trên lưng con la mình đang cưỡi cũng treo một chiếc. Ông tò mò cầm lên xem thử thì lại nghe được tiếng Tì Hưu nói qua bộ đàm: "Năm đó bà cố Đoạn không chỉ đi mình thôn Năm Trăm Lộng đâu. Bà ấy đi tuần núi, đi rất nhiều nơi, nhưng mà không rõ vì sao khi đến thôn Năm Trăm Lộng rồi thì lại dừng lại, không đi nữa."
hi?n gi? c?a anh không thích h?p ? m
Thần Côn thở dài, muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi: Bởi vì ông không biết dùng cái món đồ chơi cao cấp này.
cô bé nho xinh xinh
Còn vì sao được nữa? Chắc chắn là vì Diêm La.
? c?a v?i m?t chi?c khan t?m qu?n trên n
***
ng kho?ng tr?ng ngay bên chi?c bàn trà n
Khi đến thôn Năm Trăm Lộng trời đã tối đen, trên lưng mỗi con la đều có thiết bị chiếu sáng, còn có cả đèn pin cầm tay. Những chiếc đèn đó rất sáng, nó có thể soi rọi một góc như ban ngày.
ng kho?ng tr?ng ngay bên chi?c bàn trà n
Nhưng mà ở ngoài góc đó, bóng đêm quá dày đặc. Sau khi nơi này bị bỏ hoang, thì không còn được khai phá nữa, thế nên trông nó giống hệt như mảnh đất nguyên thủy, không có dấu vết sinh sống của con người. Vì không có cây cối, nên nơi đây cũng chẳng có động vật nào ngó nghiêng. Không khí xung quanh yên ắng đến lạ thường. Thỉnh thoảng ánh đèn chiếu ra lại bị những tảng đá to lớn, nặng nề chặn lại, đó chính là những chiếc bánh ú bằng đá.
ông qu?n ? ngang ng?c, trên d?u c?
Lộ Tam Minh đề nghị: "Mạnh tiểu thư, hay là đêm nay chúng ta nghỉ tạm đã?"
c?n có c? h?p khan gi?y ng? ch?ng vó, ?
Ông cảm thấy sự sắp đặt này không thích hợp lắm, nhưng mà dù có cưỡi la từ buổi sáng, thì đi qua đoạn đường lầy lội này, lại thăm dò xong những căn nhà bỏ hoang kia, thì cũng phải đến đêm. Nói cách khác dù đến từ lúc nào thì vẫn phải "Ở lại qua đêm".
hi?n gi? c?a anh không thích h?p ? m
Đã đến đây rồi thì tất nhiên phải nghỉ tạm. Mạnh Thiên Tư soi chiếc đèn pin ra xung quanh một vòng, nhìn thấy quanh đó có mấy căn nhà. Đa số bọn chúng đều đã mục nát cả rồi, nhưng những căn nhà dựng bằng đá thì vẫn còn nguyên vẹn. Cô nói với Lộ Tam Minh: "Chú cho người đi quanh đây một vòng, chọn căn nhà đá nào lớn lớn, có vẻ chắc chắn, để mọi người nghỉ tạm một đêm đi."
ng c?a ph?ng l?i, di vào trong ph?ng. Lú
Không nghĩ tới đến cả chuyện "ở tạm" này họ cũng chẳng có cơ hội.
á vang chi?c dép lê ra, di chân tr?n
Người đi xem xét quay lại nói, do mấy chục năm nay, cứ đến hạ là nơi đây lại chìm trong nước, những căn nhà gỗ tất nhiên đã mục nát như bông rồi. Còn mấy căn nhà đá thì tường mọc rêu xanh. Khi đám rêu đó ngâm trong nước, thối rữa ra thì rơi đầy ở trong phòng. Dù họ đã cố gắng dọn dẹp, nhưng mùi hương đó vẫn còn quanh quẩn. Ở trong phòng ba phút đã không chịu nổi rồi, chứ đừng nói là cả đêm.
? c?a v?i m?t chi?c khan t?m qu?n trên n
Vậy thì khó giải quyết rồi. Đất nơi này dù đã đỡ lầy lội hơn đoạn đường lúc trước, nhưng cũng chẳng phải nơi thích hợp để đóng đinh dựng lều. So với việc cố tìm chỗ ngủ một đêm, chi bằng vực dậy tinh thần để làm việc. Mạnh Thiên Tư quyết định: "Vậy thì đi ủng vào làm việc đi. Xong việc rồi lại ra ngoài nghỉ ngơi sau."
ng kho?ng tr?ng ngay bên chi?c bàn trà n
Cô đi ủng vào, buộc chặt miệng ủng, rồi trèo xuống khỏi lưng con la. Những người khác cũng đua nhau trèo xuống.
Bà ?y trang di?m mà, cág di?m c?a k?ch
Chẳng qua người thì có thể thức đêm làm việc, chứ đám la này đi suốt cả ngày, bây giờ phải nghỉ ngơi, bằng không lượt về sáng mai chúng nó sẽ mệt chết: Chủ đàn la kiếm tiền nhờ la, nên rất thương gia súc. Đám người Mạnh Thiên Tư vừa xuống, họ đã lập tức dắt la đi uống nước.
? c?a v?i m?t chi?c khan t?m qu?n trên n
Nơi đất trũng thế này, mùa mưa qua đi chắc chắn sẽ có hồ nước, chẳng qua là xa hay gần, là lớn hay nhỏ thôi. Mặc dù nước trong hồ bẩn, nhưng gia súc đâu có quan tâm. Mạnh Thiên Tư bảo Lộ Tam Minh điều hai người đi cùng với chủ đàn la, nói là: Sơn quỷ gặp chuyện không may thì còn dễ giải quyết, chứ người ngoài mà gặp chuyện thì khó giải quyết lắm.
c?n có c? h?p khan gi?y ng? ch?ng vó, ?
Những người còn lại cũng chẳng tách ra nữa. Trong cảnh tối lửa tắt đèn thế này, chia làm nhiều nhóm thì sợ gặp chuyện, nên tất cả đều xúm lại một chỗ. Mọi người dựa theo ký hiệu trên bản đồ đến thăm căn nhà của các hộ gia đình đã chuyển đi.
Sau hoa sen nóoi sao
Trừ hai người đi theo chủ la, bên Mạnh Thiên Tư còn lại chín người được phân công rất rõ ràng: Tì Hưu và anh chàng vạm vỡ tên gọi Thang Tráng phụ trách việc dọn dẹp hiện trường. Bốn người Mạnh Thiên Tư thì quan sát. Còn ba người còn lại, hai người soi đèn, một người đứng canh.
c?n có c? h?p khan gi?y ng? ch?ng vó, ?
Cả đám vừa đi vừa xem, cũng chẳng tìm được điều gì lạ thường: khi chuyển nhà, người nhà quê thường mang hết vật dụng trong nhà đi. Những thứ còn lại đa số là những món đồ lớn không mang đi được. Mà những cái giường, cái bàn mục nát được ném bừa bãi thì có cái manh mối gì chứ?
cô bé nho xinh xinh
Mạnh Thiên Tư hơi ủ rũ, cô cảm thấy chuyến đi đến thôn Năm Trăm Lộng này hơn nửa là công dã tràng rồi. Đến đây chỉ để chắc chắn thôi.
cô bé nho xinh xinh
Giang Luyện tìm thời gian đi tới nói với cô: "Người bình thường đều mang hết đồ đi, nhưng Diêm La thì chưa hẳn. Ông ta đi quá vội vàng nên sẽ để lại kha khá đồ."
hi?n gi? c?a anh không thích h?p ? m
Mạnh Thiên Tư không nhìn anh, nhưng lại muốn cãi lại: "Chưa chắc đâu, nhỡ ông ta có vợ thì sao? Ông ta đi rồi vợ ông ta vẫn có thể chuyển nhà được cơ mà."
Minh trông ngóng nguoi thuong tro lai
Giang Luyện cười: "Người như Diêm La lưu lạc ở bên ngoài, mà lúc ông ta trốn đi đã… bốn, năm mươi tuổi, chẳng lẽ vẫn còn đi lấy vợ à?"
á vang chi?c dép lê ra, di chân tr?n
Anh ngẫm nghĩ một lát: Đúng vậy, nhà họ Huống bị cướp trong khoảng những năm bốn mươi, lúc ấy nhìn Diêm La có vẻ hai, ba mươi tuổi. Năm sáu mươi ông ta trốn đi, thì kiểu gì cũng phải bốn mươi tuổi rồi.
Minh trông ngóng nguoi thuong tro lai
Trên đường chạy trốn, chẳng lẽ Diêm La còn rảnh rỗi để phát sinh tình cảm à? Cái này anh cảm thấy khó mà tin được.
vui vui hè v? cây xanh xanh g?p lá trên cành
Mạnh Thiên Tư không đồng ý: "Trong ảnh chụp của bà cố Đoạn có hai tấm của Diêm La. Cách ăn mặc của ông ta trong đó giống hệt dân bản xứ, nghĩa là ông ta đã ở đây nhiều năm rồi. Nếu không có gương mặt đó, anh sẽ nhận ra ông ta là dân ngoại lai à?"
á vang chi?c dép lê ra, di chân tr?n
"Một người muốn che giấu tung tích, cách tốt nhất là ngụy trang cho mình giống với những người xung quanh. Ông ta là một người ngoài, mà cứ độc thân mãi thì sẽ khiến mọi người chú ý —— Vì sao không tìm một người vợ thôn quê không hiểu gì về hầu hạ ông ta, xử lý mọi việc trong nhà cho ông ta, để ông ta thoải mái làm việc của mình chứ?"
Bà ?y trang di?m mà, cág di?m c?a k?ch
Giang Luyện sửng sốt, một lúc sau mới trả lời: "Cũng phải."
Tay trong tay con cùng nhau h?a gi? g?n
Mạnh Thiên Tư nghiêng đầu nhìn anh: "Cho nên á, đàn ông toàn thế cả."
ng kho?ng tr?ng ngay bên chi?c bàn trà n
Nói xong, cô ngẩng đầu đi lên phía trước dặn Tì Hưu: "Đi sang nhà tiếp theo."
hi?n gi? c?a anh không thích h?p ? m
Giang Luyện bị bỏ lại phía sau. Anh cảm thấy lời nói của Mạnh Thiên Tư có hàm ý sâu xa, giống như đang nói về Diêm La, mà thực chất là xỏ xiên ai đó…
TGiang Luy?n quét m? xong trang cá nhân c?a cô
Đang mải suy nghĩ, Thần Côn đã chạy tới hỏi anh: "Tiểu Luyện Luyện, cháu nói xem Diêm La đến thôn Năm Trăm Lộng làm gì nhỉ? Chọn bừa một chỗ hẻo lánh để ẩn thân, hay là cố ý đến đây?"
Sau hoa sen nóoi sao
Giang Luyện cũng không nói rõ được.
Bà ?y trang di?m mà, cág di?m c?a k?ch
Căn nhà tiếp theo là nhà đá. Còn chưa vào cửa, mọi người đã ngửi thấy mùi hôi thối phát ra rồi. Tì Hưu đưa cho mỗi người một chiếc khẩu trang. Giang Luyện vừa mới đeo khẩu trang lên thì gió đã nổi lên.
ng c?a ph?ng l?i, di vào trong ph?ng. Lú
Địa hình bồn địa trũng, gió thổi ào ạt. Nhưng nơi đây lại có một đám núi bánh ú chặn đường, khiến gió không thổi qua được, tạo nên những âm thanh kỳ dị. Đêm khuya nghe được tiếng kêu đó quả là rất rùng rợn.
cô bé nho xinh xinh
Thần Côn ngạc nhiên nói: "Giống thành phố ma Nhã Đan thật đấy!"
c?n có c? h?p khan gi?y ng? ch?ng vó, ?
Lộ Tam Minh đắc ý: "Thần tiên sinh, em lừa anh làm gì chứ? Đây là âm thanh của dòng khí ma sát. Bây giờ gió mới lên thôi, anh đợi một lát nữa gió to hẳn thì mới thấy nó giống như ma quỷ gào khóc."
ông qu?n ? ngang ng?c, trên d?u c?
Quả nhiên khi mấy người vào trong phòng tìm kiếm nhưng chẳng có thu hoạch gì, đang định đi ra ngoài, thì một luồng gió mạnh đã thổi ập tới. Ngọn gió này còn mạnh hơn lần trước nhiều. Cái nóc nhà mục nát bị gió nhấc lên, khiến xung quanh vang vọng tiếng sụt sùi như ma quỷ khóc. Mà âm thanh này còn khác với thành phố ma Nhã Đan nữa: Bên Nhã Đan có cánh đồng bát ngát, âm thanh tới nhanh mà đi cũng nhanh. Còn núi bánh ú thì ở trong vùng đất trũng, âm thanh cứ quanh quẩn trong đó, đợt này nối với đợt kia. Mạnh Thiên Tư đang rùng mình thì bỗng nghe thấy tiếng hét kinh hoàng ở gần đó.
Bà ?y trang di?m mà, cág di?m c?a k?ch
Nghe tiếng hét đó hẳn là của một người chủ la, Mạnh Thiên Tư vội vàng hỏi: "Làm sao thế?"
Minh trông ngóng nguoi thuong tro lai
Vừa nói xong đã có hai người ở trong và ngoài phòng cùng nhau đáp: "Để tôi đi xem."
? c?a v?i m?t chi?c khan t?m qu?n trên n
Người canh gác ở ngoài phòng có lợi thế hơn hẳn, còn chưa nói xong anh ta đã chạy vụt đi rồi.
ông qu?n ? ngang ng?c, trên d?u c?
Tì Hưu ở trong phòng thì cũng muốn thể hiện bản lĩnh trước mặt đại lão như các sơn hộ khác. Ai ngờ trong tình huống cấp bách, anh ta quên mất hoàn cảnh nơi đây, thế là trượt chân ngã bịch xuống đất. Trong lúc vội vàng anh ta giơ tay bám vào tường, nhưng vì không có thực vật để bám, nên đã kéo mất một mảng rêu trên tường xuống.
á vang chi?c dép lê ra, di chân tr?n
Lúc này chiếc bộ đàm trên người anh ta có tiếng nói, là một sơn hộ đi cùng chủ đàn la giải thích: "Không có vấn đề gì đâu. Ông ta nghe thấy tiếng gió, sợ quá nên trượt chân đó mà."
hi?n gi? c?a anh không thích h?p ? m
Hóa ra chỉ là sợ bóng sợ gió thôi. Mạnh Thiên Tư thở phào.
vui vui hè v? cây xanh xanh g?p lá trên cành
Đầu bên này Tì Hưu vừa lúng túng vừa ngượng ngùng. Trong tay anh ta có một nắm rêu mục rữa, quả thực rất kinh khủng.
ng kho?ng tr?ng ngay bên chi?c bàn trà n
Anh ta định đứng dậy, nhưng vì cú ngã quá mạnh nên người ngợm đau nhức, không sao đứng dậy được. Giang Luyện đứng gần đó thấy vậy thì cúi người chìa tay cho anh ta.
ng kho?ng tr?ng ngay bên chi?c bàn trà n
Anh có ấn tượng rất tốt với Tì Hưu, người này cao lớn là thế nhưng tính cách lại rất dễ ngượng ngùng.
Sau hoa sen nóoi sao
Tì Hưu rất cảm kích Giang Luyện, anh ta nói câu "Cảm ơn anh.", rồi nắm lấy tay anh để anh kéo lên.
Tay trong tay con cùng nhau h?a gi? g?n
Ai ngờ nắm xong rồi, lại chẳng thấy Giang Luyện kéo mình lên.
c?n có c? h?p khan gi?y ng? ch?ng vó, ?
Tì Hưu thấy lạ, ngẩng đầu lên nhìn Giang Luyện thì thấy anh đang nhíu mày, đôi mắt nhìn chằm chằm vào vách tường. Sau đó Giang Luyện kêu lên: "Thiên Tư."
Bà ?y trang di?m mà, cág di?m c?a k?ch
Mạnh Thiên Tư nghe vậy thì ngoảng lại, không hiểu gì hết.
vui vui hè v? cây xanh xanh g?p lá trên cành
Trên vách tường bằng đá phủ đầy rêu có một vết cào dài đến đất, do Tì Hưu làm.
á vang chi?c dép lê ra, di chân tr?n
Giang Luyện nuốt nước miếng: "Soi đèn, mau soi đèn vào đây. Trên vách đá này có dấu khắc."
TGiang Luy?n quét m? xong trang cá nhân c?a cô
Ánh đèn lập tức soi về ben này, đúng là có vết khắc. Nó nằm ở ngay dưới lớp rêu Tì Hưu kéo xuống. Vết khắc ấy không có quy luật gì cả, giống như có ai dùng dao cọ lên đá, để phá hủy thứ gì đó trên tường.
cô bé nho xinh xinh
Mạnh Thiên Tư nhìn một lát, nhịp tim đập thình thịch. Cô có một cảm giác có thứ gì đó sắp bị phát hiện.
Bà ?y trang di?m mà, cág di?m c?a k?ch
Cô nói với mấy sơn hộ khác: "Mấy anh dọn hết đám rêu trên tường đi."
Sau hoa sen nóoi sao
***
ng c?a ph?ng l?i, di vào trong ph?ng. Lú
Chẳng mấy chốc đám rêu trên tường đã bị dọn sạch.
Sau hoa sen nóoi sao
Trên tường đúng là có chữ thật, đa số đều tập trung ở nửa bên dưới. Độ cao đó giống như có người ngồi trên ghế gỗ khắc từng nét lên tường, sau đó thì nhìn ngắm chúng một hồi lâu, vò đầu bứt tai suy nghĩ.
ng kho?ng tr?ng ngay bên chi?c bàn trà n
Mà những dòng chữ này, sau này cũng đều bị nét dao phá hủy cả. Chắc là người đó muốn xóa chúng nó đi, mà cũng thực sự đã xóa được rồi. Nhưng những chữ chưa bị xóa vì có rêu mọc sâu trong vết khắc, thành ra lại càng rõ ràng hơn. Huống chi còn có hai ngọn đèn soi vào đó.
cô bé nho xinh xinh
Giang Luyện chỉ liếc qua là đọc được ngay những chữ lộn xộn trên tường.
cô bé nho xinh xinh
Đại Vũ.
ông qu?n ? ngang ng?c, trên d?u c?
Đồ Sơn thị sinh Khải.
Minh trông ngóng nguoi thuong tro lai
Đi qua nhà ba lần.
c?n có c? h?p khan gi?y ng? ch?ng vó, ?
Ai sinh ra ở Đại Vũ?
Minh trông ngóng nguoi thuong tro lai
Mạnh Thiên Tư cũng nhìn thấy những chữ này, nhưng cô lại càng thấy khó hiểu hơn: Ai đã khắc những chữ này? Diêm La à? Chắc là vậy, trong cái thôn toàn dân tộc thiểu số như Năm Trăm Lộng, hẳn là không thể tìm được ai biết chữ Hán ngoài Diêm La. Nhưng mà sao Diêm La lại đi nghiên cứu việc Đại Vũ trị thủy nhỉ?
vui vui hè v? cây xanh xanh g?p lá trên cành
Đang mải suy nghĩ cô bỗng nghe được tiếng rên rỉ của Thần Côn. Khi ngoảnh đầu lại thì thấy ông đã ngồi bệt xuống đất rồi.
? c?a v?i m?t chi?c khan t?m qu?n trên n
Giang Luyện nhìn ông một lúc, rồi nói nhỏ: "Tất cả mọi người đi ra ngoài, đừng làm phiền chú ấy."
Minh trông ngóng nguoi thuong tro lai
Anh dắt Mạnh Thiên Tư đi ra ngoài.
Tay trong tay con cùng nhau h?a gi? g?n
Mạnh Thiên Tư vẫn không hiểu, cô cứ ngoái đầu lại: "Ra ngoài làm gì? Mà chú ấy sao thế?"
á vang chi?c dép lê ra, di chân tr?n
Cổ họng Giang Luyện khô lại, anh cảm thấy tay mình đang run lên: "Có thể chú ấy nghĩ ra được điều gì rồi. Đừng làm phiền chú ấy, để chú ấy có không gian suy nghĩ."
hi?n gi? c?a anh không thích h?p ? m
Vậy à? Mạnh Thiên Tư im lặng một lúc, sau đó mới nói: "Tôi nghĩ kiểu gì cũng chẳng ra."
TGiang Luy?n quét m? xong trang cá nhân c?a cô
Giang Luyện bật cười: "Cô ghen tị với chú ấy à? Thiên Tư, chú ấy có bao giờ ghen tị cô biết mổ núi, động sơn thú, phục sơn thú đâu."
Tay trong tay con cùng nhau h?a gi? g?n
"Nghề nào cũng có chuyên gia, chú ấy đã theo những điều huyền bí này hai, ba mươi năm rồi. Số sách chú ấy đọc nhiều hơn cô, kinh nghiệm từng trải cũng nhiều hơn cô. Có một số manh mối chỉ có chú ấy mới liên kết lại được thôi —— Dù sao chú ấy cũng là cánh sen của cô, công lao của chú ấy cũng được tính là của cô. Tóm lại cô đừng để cánh sen ấy rụng là được."
vui vui hè v? cây xanh xanh g?p lá trên cành
Mạnh Thiên Tư cảm thấy buồn cười, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng Thần Côn gọi: "Tiểu Luyện Luyện?"
ng c?a ph?ng l?i, di vào trong ph?ng. Lú
Mạnh Thiên Tư và Giang Luyện nhìn nhau rồi cùng nhau đi vào.
ng kho?ng tr?ng ngay bên chi?c bàn trà n
Thần Côn vẫn còn ngồi ở dưới đất. Ông đang run rẩy cậy rêu ở trên chữ "Đại Vũ", một lát sau mới cất lời: "Các cháu đã nghe về truyền thuyết Đại Vũ trị thủy chưa?"
vui vui hè v? cây xanh xanh g?p lá trên cành
Mạnh Thiên Tư đáp: "Nghe rồi ạ."
ông qu?n ? ngang ng?c, trên d?u c?
Thần Côn quay đầu lại nhìn cô: "Cháu nói thử xem."
á vang chi?c dép lê ra, di chân tr?n
Rồi lại bổ sung thêm: "Phải nói cụ thể, rõ ràng nguyên nhân – kết quả nhé."
c?n có c? h?p khan gi?y ng? ch?ng vó, ?
Mạnh Thiên Tư ngẫm nghĩ: "Thì là thời Thượng Cổ, nước lũ tràn lan. Hoàng đế lúc đó là Nghiêu giao cho Cổn, tức là cha của Đại Vũ đi trị thủy. Nghe nói Cổn dùng đất, chỉ biết chặn chứ không biết khơi thông, làm việc trị thủy thất bại, nên bị Nghiêu giết."
? c?a v?i m?t chi?c khan t?m qu?n trên n
Thần Côn sửa lại lời cô: "Không đúng, người giết Cổn là Thuấn. Lúc ấy Thuấn đế đã lên ngôi rồi."
Tay trong tay con cùng nhau h?a gi? g?n
Hai cái này thì khác gì nhau chứ, đều là Hoàng đế giết cả. Mạnh Thiên Tư chẳng quan tâm: "Sau đó thì Thuấn lại sai con trai Cổn là Đại Vũ đi trị thủy. Đại Vũ thông minh hơn Cổn, nên trị được á."
? c?a v?i m?t chi?c khan t?m qu?n trên n
Giang Luyện đứng bên nghe được câu nói "nên trị được á" chứa đầy vẻ hớn hở của cô thì bỗng mỉm cười. Anh cảm thấy cô quá đáng yêu.
hi?n gi? c?a anh không thích h?p ? m
Mạnh Thiên Tư cảm thấy câu trả lời của mình không tệ, lại nhìn vào những chữ trên vách đá thì chủ động nói thêm: "Đại Vũ rất nỗ lực trị thủy. Đi qua cửa nhà ba lần mà không vào. Vợ ông ấy là Đồ Sơn thị, sinh cho ông ấy một đứa con trai, chính là Khải. Sau này không còn thịnh hành chế độ truyền ngôi nữa, Thuấn truyền ngôi cho Vũ chứ không truyền cho con mình. Kể từ đó Đại Vũ dựng lên triều Hạ."
á vang chi?c dép lê ra, di chân tr?n
(*) Trị thủy: Chống lũ.
Tay trong tay con cùng nhau h?a gi? g?n
Đại Vũ được giao nhiệm vụ đi chống lũ khi mới kết hôn được 4 ngày. Ông nói lời tạm biệt với vợ mình, nói rằng không biết khi nào ông sẽ trở lại.
ng kho?ng tr?ng ngay bên chi?c bàn trà n
Trong suốt 13 năm chống lũ, ông đi ngang qua nhà mình ba lần nhưng đều không vào. Lần đầu tiên đi ngang qua, ông nghe nói vợ của mình đang sinh đẻ. Lần thứ hai đi ngang qua, con trai của Vũ đã có thể gọi tên cha. Gia đình giục Vũ trở về nhà nhưng ông nói từ chối vì lũ lụt vẫn chưa hết. Lần thứ ba đi ngang qua, con trai của ông đã hơn 10 tuổi.
TGiang Luy?n quét m? xong trang cá nhân c?a cô
Thần Côn nói: "Chú muốn hỏi cháu một vấn đề, Thuấn giết Cổn, nghĩa là có thù giết cha với Đại Vũ. Vì sao Đại Vũ lại không hận ông ấy mà còn đi trị thủy giúp ông ấy?"
Bà ?y trang di?m mà, cág di?m c?a k?ch
Mạnh Thiên Tư á khẩu, mãi một lúc lâu sau cô mới đáp: "Thì lúc ấy… tình hình nghiêm trọng, Đại Vũ một lòng vì nước vì dân, bỏ qua ân oán cá nhân chứ sao."
c?n có c? h?p khan gi?y ng? ch?ng vó, ?
Nhưng nếu là cô, còn lâu cô mới bỏ qua.
Sau hoa sen nóoi sao
Thần Côn nói: "Được rồi. Vậy chú lại hỏi cháu, ai sinh ra Đại Vũ?"
Bà ?y trang di?m mà, cág di?m c?a k?ch
Mạnh Thiên Tư đáp ngay không cần nghĩ: "Mẹ Đại Vũ chứ ai."
á vang chi?c dép lê ra, di chân tr?n
Cô còn chưa nói hết câu, thì đã nghe thấy tiếng cười của Giang Luyện rồi.
Sau hoa sen nóoi sao
Mạnh Thiên Tư bực mình: "Buồn cười lắm à?"
ng c?a ph?ng l?i, di vào trong ph?ng. Lú
Sau khi nói xong, cô cũng tự bật cười. Không phải vì cô thấy mình nói sai, mà vì cái câu "Mẹ Đại Vũ chứ ai." này quá buồn cười.
Bà ?y trang di?m mà, cág di?m c?a k?ch
Chỉ có mình Thần Côn không cười. Ông bình tĩnh nhìn Mạnh Thiên Tư: "Không phải."
cô bé nho xinh xinh
"Mạnh tiểu thư, cháu còn chưa hiểu rõ về thần thoại rồi. Trong thần thoại chưa từng nhắc tới mẹ của Đại Vũ mà chỉ nói là sau khi Cổn bị giết chết trên núi Vũ, thì xương thịt của ông ấy sinh ra Đại Vũ."
TGiang Luy?n quét m? xong trang cá nhân c?a cô
"Mà 'Hải Nội kinh' trong 'Sơn Hải kinh' có nói thế này: Đế lệnh Chúc Dung giết Cổn ở ngoại thành Vũ, Cổn sống lại thành Vũ. Cũng có người nói là Cổn sinh ra Vũ. Nhưng dù là sống lại thành Vũ, hay là sinh ra Vũ, thì Đại Vũ đều do Cổn sinh ra, mà còn là sinh sau khi chết rồi nữa."
Sau hoa sen nóoi sao
Mạnh Thiên Tư sửng sốt: "Nhưng mà Cổn là cha của Đại Vũ mà. Cha thì sao mà sinh được, lại còn là sinh ra sau khi chết nữa."
TGiang Luy?n quét m? xong trang cá nhân c?a cô
Thần Côn nói: "Đúng vậy. Nhưng mà là cái gì khiến chúng ta cảm thấy chỉ có mẹ mới sinh được con? Nhỡ khi đó cha cũng sinh được thì sao? À không phải, không phải cha sinh, mà là tự mình sinh ra, một phương pháp sinh sản khác. Khoa học ngày nay cũng có người nhân bản còn gì? Cổn sinh ra một mình khác, nên ông ấy không hận Thuấn."
cô bé nho xinh xinh
Giang Luyện nghe mà lạnh hết cả người. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu anh, anh thốt lên: "Diêm La…"
Minh trông ngóng nguoi thuong tro lai
Thần Côn nhìn anh, hỏi: "Vì sao Đại Phi lại sợ đến mức phát điên? Xác chết bật dậy không dọa nổi anh ta cơ mà? Vì sao số lượng thi thể ở hiện trường lại đúng với số thi thể có trong lò hỏa táng? Vậy thì người thần bí xuất hiện thêm là thế nào?"
ông qu?n ? ngang ng?c, trên d?u c?
"Nhưng bây giờ chú đã nghĩ kỹ rồi. Có khi nào là… Diêm La sinh ra Diêm La không? Thi cốt của Diêm La già thì còn ở trong lò hỏa táng, nhưng Diêm La mới… thì lại được sinh ra, và nhanh chóng lớn lên."
Like this:

4 thoughts on "Xương Rồng | Quyển VI | Chương 10"

  1. có hơi hướng kinh dị chút rồi đấy, phục Vĩ Ngư thật có thể từ chuyện thần thoại sáng tạo ra câu chuyện này, ko biết có tác giả việt nào làm đc thế này ko nhỉ?

    ReplyDelete
    Replies
    1. hiện tại thì tớ chưa thấy tác giả Việt nào viết được thế này cả. Ngồi edit chương này phải lôi cả thần thoại ra đọc mới hiểu người ta nói đến cái gì ~~

      Delete
  2. "đừng nói là suv bốn bánh," -> SUV
    "Con như số lượng la không đủ, cô cũng không thấy có gì không ổn cả:" -> còn/coi?
    "Ánh đèn lập tức soi về ben này" -> bên này

    ReplyDelete