LỊCH ĐĂNG

Do công việc tương đối bận nên mình sẽ set lịch đăng vào thứ 5 hàng tuần. Số lượng chương ngẫu nhiên tùy theo thời gian rảnh. Mình đang sửa lại xưng hô của các nhân vật với nhau nên có thể sẽ bị lệch so với các chương cũ nha.
Xương Rồng | Quyển VI | Chương 04

Xương Rồng Đốt Rương

Tác giả: Vĩ Ngư

Chuyển ngữ: Li


fangli
Vở kịch mở màn cũng chẳng ngăn được bước chân khán giả.
fangli
Bởi vì bối cảnh cẩu thả, hình ảnh non xanh nước biếc, đình đài lầu gác vẽ trên bức màn sân khấu trông giả đến mức không thể giả hơn được nữa —— bây giờ có rất nhiều kỹ xảo công nghệ có thể sử dụng trên sân khấu, thật sự không nên làm qua quít như vậy.
fangli
Giang Luyện cảm thấy vở kịch này không có thành ý, không tôn trọng người xem. Mà họ không tôn trọng người xem thì tất nhiên người xem cũng coi thường sân khấu.
fangli
Anh cũng có ý định bỏ đi, nhưng lại phát hiện ra cả cái rạp hát nho nhỏ này chỉ còn lại một mình anh.
fangli
Điều này khiến anh cảm thấy mình phải gánh thêm một cái trách nhiệm vốn không phải phận sự của mình: Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, bông tuyết cuối cùng tạo thành cơn lở tuyết, cũng là cái then cài cuối cùng của ổ khóa —— nếu mà bây giờ anh đi, vở kịch này sẽ tan tành, diễn viên sẽ rất xấu hổ.
fangli
Thôi, đằng nào tối nay anh cũng rảnh, hy sinh một khoảng thời gian hoàn thành nguyện vọng người khác đi.
fangli
Thế là anh lại ngồi xuống chỗ của mình. Lần ngồi xuống này, vì biết là kiểu gì cũng phải xem diễn, nên anh lắng nghe chăm chú hơn. Ngồi xem một lúc cũng cảm thấy hứng thú.
fangli
Mỗi loại hý khúc có thể được truyền đến đời sau, được dân chúng yêu thích thì chắc chắn phải có một nét độc đáo gì đó. Anh nóng nảy bỏ tiệc mà đi, không có nghĩa là người khác không thể thưởng được thú ấy.
fangli
Giang Luyện đang chìm đắm trong vở kịch, chợt có người ngồi xuống bên người anh và hỏi: "Thích kịch Quảng Đông à?"
fangli
Là phụ nữ, giọng nói thong thả, trầm trầm. Nói ra cũng rất lạ, rõ ràng bà ấy đang nói chuyện, nhưng người nghe lại có một cảm giác bà đang thở dài.
fangli
Giang Luyện cười: "Cũng không hẳn, cháu không hiểu tiếng Quảng, chỉ ngồi xem cho vui thôi."
fangli
Vừa nói anh vừa quay đầu lại, khi nhìn rõ người ngồi bên anh ngẩn ra.
fangli
Đó là một người phụ nữ đẹp, là đẹp chứ không phải xinh đẹp. Anh không thể nói rõ số tuổi của bà, có lẽ là ba mươi, cũng có thể là bốn mươi ——tuổi của bà không được thể hiện từ gương mặt, mà nó đến từ ánh mắt và phong thái. Bà cũng không mượn lớp phấn son, áo quần để che đi tuổi tác, tất cả đều thuận theo tự nhiên. Tự nhiên quẩn quanh thân bà, đẹp cũng chảy theo nếp tóc buông thõng trên vai xuống đến nếp gấp mỏng manh ở bên tay áo.
fangli
Giang Luyện thật sự đã kinh ngạc vì vẻ đẹp của bà.
fangli
Anh dời ánh mắt đi, trong đầu bỗng hiện lên một suy nghĩ: Vở kịch đêm nay cũng không tệ lắm.
fangli
Tất cả mọi thứ đều đẹp, dù là tranh, là cảnh, hay là người, đều khiến lòng người vui vẻ, cảm thấy hài lòng.
fangli
Người phụ nữ ấy nói: "Vậy thì càng hiếm thấy, có đôi khi nghe là được, không nhất định phải nghe hiểu."
fangli
Rồi bà hỏi anh: "Cháu ngồi đây nghe kịch có cảm giác gì?"
fangli
Giang Luyện trầm ngâm một lát: "Đầu tiên là nơi này phải có người tài trợ, nếu không sẽ không thể mở cửa lâu dài được."
fangli
Trên sân khấu, ánh đèn rực rỡ nhuộm sáng gương mặt son phấn, đuôi mắt đen của diễn viên. Dưới sân khấu, trong ánh đèn mờ ảo, khóe miệng người phụ nữ nọ thoáng hiện một nụ cười nhẹ.
fangli
Đây chính là Khúc Tiếu đứng hàng thứ sáu của Sơn quỷ, cũng chính là "em Sáu" đứng đầu Quảng Tây mà lại chẳng chịu lo chuyện trong miệng Lộ Tam Minh.
fangli
Kịch Quảng Đông thịnh hành ở khu tiếng Quảng, nên rất được yêu thích tại Quảng Đông và Hương Cảng. Nhưng tình huống ở Quảng Tây lại phức tạp hơn: Ở Quế Tây dân tộc Choang chiếm đa số, bên Quế Đông thì văn hóa Hán lại nhiều hơn.
fangli
Quế Đông lại còn chia làm Nam Bắc, Quế Lâm thuộc Quế Bắc, bị ảnh hưởng bởi nền văn hóa Hồ Tương (Hồ Nam, Hồ Bắc), người dân nói tiếng phổ thông. Còn khu vực Quế Nam như Nam Ninh, Ngô Châu gì đó thì thịnh hành tiếng Quảng.
fangli
Cho nên kịch Quảng Đông ở Quế Lâm không được ưa chuộng lắm, mà rạp hát này vừa đơn sơ vừa cổ kính, một ngày chẳng bán được mấy tấm vé. Sở dĩ nó có thể mở cửa hàng ngày là do bà —— để lấy lòng bà Sáu, Lộ Tam Minh đã lén lút làm một số việc như: mua hết vé xem kịch về phân phát cho khách, dụ khách đến xem. Hoặc là thuê "thủy quân" dài hạn đến ủng hộ Khúc tiểu thư, cứ có tin Khúc tiểu thư không hát là cả đám lại kéo nhau.
fangli
(*) Thủy quân: tên đầy đủ là thủy quân internet, là một đội quân trên mạng chuyên nằm vùng trong các diễn đàn, mạng xã hội. Họ sẽ giả vờ làm người bình thường để đánh giá, bình luận về một vấn đề nào đó, nhằm tạo sức ảnh hưởng, dẫn dắt mọi người đi theo một chiều hướng nhất định.
fangli
Khúc Tiếu nói: "Đây mới là 'đầu tiên' thôi, thế 'tiếp theo' thì sao?"
fangli
Giang Luyện cười: "Tiếp theo, cháu cảm thấy vở kịch này căn bản không phải diễn cho khán giả xem."
fangli
Khúc Tiếu giật mình, bà quay đầu lại nhìn Giang Luyện: Giang Luyện đang chăm chú nhìn khán đài, ánh sáng chiếu lên mặt anh soi tỏ cả ngũ quan. Gương mặt anh trông rất nhẹ nhàng, hơn nửa là do khóe môi lúc nào cũng cong lên của anh.
fangli
Khúc Tiếu nói: "Vậy thì diễn cho ai xem?"
fangli
Giang Luyện nói: "Cho chính mình xem."
fangli
Anh chỉ vào khán đài: "Cháu không biết người đó là ai, nhưng cô xem cách bày biện theo phong cách thập niên 80, 90 này xem. Bày biện thế này là do không có tiền để thay đổi à? Không phải. Trong lòng người ấy hẳn là có một giấc mộng cũ khôn nguôi. Quá khứ đã trôi đi, hoàn cảnh lúc này cũng đã khác, nhưng người đó lại chẳng muốn buông tay. Hoặc phải nói là không muốn buông tha chính mình, nên cứ diễn đi diễn lại giấc mộng xưa. Người đó không cần có người xem, cũng không cần phải kiếm tiền."
fangli
Khúc Tiếu ngồi im trên ghế, những hình ảnh trên sân khấu bỗng trở nên mơ hồ: Những giai điệu mờ ảo trong ký ức, có người đánh côn tràn đầy sức sống, bóng côn xoay tròn tạo thành những vòng xoáy nhấp nhô, như muốn nói hết chuyện năm xưa ra, hoặc là kéo bà vào trong đó.
fangli
Bà nghe thấy Giang Luyện hỏi mình: "Cô không sao chứ?"
fangli
Bà biết khóe mắt mình đang rướm lệ, nhưng bà chẳng buồn lau chúng đi mà chỉ cười: "Cô không sao."
fangli
Rồi bà chỉ vào hai bên sân khấu: "Cháu xem kìa, mỗi bên đều có một cánh cửa."
fangli
Giang Luyện nói: "Đúng ạ, để cho diễn viên lên xuống sân khấu."
fangli
Khúc Tiếu lắc đầu: "Người bình thường mới nói như vậy. Cánh cửa đó được gọi là 'cửa hổ độ', trước kia khi cô học diễn kịch ở Quảng Đông, sư phụ cô rất nghiêm khắc, lúc nào cũng nhấn mạnh rằng lên sân khấu rồi thì phải có lòng kính nể, phải tôn trọng vở kịch ấy…"
fangli
Giang Luyện nghe thấy bà nói "trước kia khi cô học diễn kịch" thì khẽ nói: "Cô là…"
fangli
Khúc Tiếu không trả lời anh mà vẫn cứ tiếp tục câu chuyện của mình: "… cũng cần phải tôn trọng nhân vật mình diễn. Đã bước qua cánh cửa hổ độ này, thì mình không còn là mình nữa. Dù cha mẹ vợ con vừa mới chết, dù bước xuống sân khấu sẽ bị bắn chết, thì khi đã bước qua cánh cửa đó, đứng trên sân khấu đó, phải quên trời, quên đất, quên mình, quên người, không mang bản thân, hận thù lên sân khấu. Trong mắt, trong lòng chỉ được có vở kịch mà thôi."
fangli
Bà và người đàn ông bà yêu đã nên duyên nhờ diễn kịch, lúc nào cũng quấn lấy nhau. Sau này tình cảm phai mờ, hai người cãi nhau ở sau sân khấu. Người ấy tát bà một cái, còn bà lại cào rách cổ anh ta, móng tay dính đầy máu.
fangli
Nhưng trang điểm, mặc đồ rồi thì vẫn phải lên diễn. Bà giấu dao trong người, nghĩ bụng hay là mình cứ giết chết anh ta trước mặt bao người, rồi lại cắt cổ tự sát, hát một khúc ca đưa tiễn chính mình trên sân khấu.
fangli
Nhưng khi bước qua cánh cửa hổ độ, người bà run lên, trong đầu như có một giọng nói: Lên sân khấu này, phải quên trời quên đất, quên người quên ta.
fangli
Vở kịch ấy là vở "Đế nữ hoa" nổi tiếng khắp Quảng Đông.
fangli
(*) Đế nữ hoa: là tên vở kịch do Đường Địch Sinh sáng tác, kể về câu chuyện tình yêu đầy bi kịch của công chúa Trường Bình và Chu Thế Hiển.
fangli
Thật là mỉa mai, hai con người vừa rồi còn muốn xẻ thịt uống máu đối phương, khi lên sâu khấu lại thành một cặp yêu nhau say đắm. Nhiều năm sau nhớ lại, bà cảm thấy người đó xấu xa, nhưng cũng vẫn phải thừa nhận anh ta là một diễn viên chuyên nghiệp.
fangli
Diễn đến cảnh hai người cùng nhau uống thạch tín tự vẫn.
fangli
Bà hát: "Thời gian đằng đẵng, tình phượng vĩnh viễn nên duyên với si hoàng."
fangli
Diễn đến cảnh cùng nhau tự vẫn dưới tàng cây, anh ta rưng rưng nước mắt, hát cùng bà: "Vợ chồng chết đi cũng giống như cây."
fangli
Tiếng khóc vang khắp rạp hát, dần dần nối thành mảng. Bà nhìn sắc đỏ đã khô lại trong móng tay, nghĩ đến vết thương bị phấn son che lấp trên gương mặt cứng đờ kia thì cảm thấy buồn cười.
fangli
Sau khi diễn xong, bà bắt đầu không phân biệt được đâu là đời thực, đâu là vở kịch, bà dạo chơi khắp nơi, lang thang trên các sân khấu kịch, chẳng để tâm vào những chuyện khác. Bà phỏng lại rạp hát nhỏ kia ở nơi này, thuê những diễn viên tương tự, ngày lại qua ngày nhớ về giấc mộng cũ.
fangli
Bà sinh ra trong mộng, sống ở trong kịch. Lúc diễn kịch mộng thành mờ ảo, khi mộng tỉnh thì dừng diễn kịch. Diễn kịch nhanh tan, tháng ngày dài là thật. Nhưng đó là chuyện của đất trời, còn người ấy mà, cũng chỉ hứng cái nhất thời thôi.
fangli
Nói đúng ra, Mạnh Thiên Tư phải do bảy mẹ thay phiên nuôi dạy, nhưng cô chỉ đến chỗ bà một lần, rồi chẳng hề đến nữa. Nghe nói là do Cao Kinh Hồng bảo: "Em Sáu càng ngày càng tệ, đừng để nó dạy hư Tư Bảo Nhi nhà mình."
fangli
Không cho dạy thì thôi, bà vẫn thích Mạnh Thiên Tư, ngày lễ ngày tết bà vẫn luôn về Sơn Quế trai thăm cô. Mãi đến năm sáu năm trước vì một việc nào đó, bà trở mặt với các chị em còn lại, nên không chịu về nữa. Sự kiện ấy đã làm liên lụy đến cả Quy Sơn trúc bên này —— thành ra người bên Quảng Tây trở thành một đứa con rơi của Sơn Quế trai.
fangli
Bà giới thiệu mình với Giang Luyện: "Cô họ Khúc, tên là Khúc Tiếu."
fangli
Rồi bà đứng dậy: "Nếu cháu rảnh thì cô sẽ đi trang điểm, diễn cho cháu xem một đoạn."
fangli
Chẳng đợi câu trả lời của Giang Luyện, bà đã đứng dậy đi về sau cánh gà. Mãi đến khi ngồi ở trước bàn trang điểm, trong đầu bà vẫn còn vương vấn những lời Giang Luyện nói.
fangli
—— Trong lòng người ấy hẳn là có một giấc mộng cũ khôn nguôi.
fangli
—— Quá khứ đã trôi đi, hoàn cảnh lúc này cũng đã khác, nhưng người đó lại chẳng muốn buông tay, hoặc phải nói là không muốn buông tha chính mình.
fangli
. . .
fangli
Bà nhìn vào gương trang điểm, bàn tay cầm bút khẽ run lên. Bà cứ tưởng rằng mình đã nghĩ thông, đã chẳng quan tâm chúng nữa.
fangli
Nhưng những lời nói từ miệng người xa lạ và người đứng xem lại đâm thẳng vào tim bà.
fangli
Hóa ra bao nhiêu năm nay, chỉ là do bà không chịu buông tha chính mình thôi sao? Cũng phải, thời điểm đau lòng nhất chỉ có hai ba tháng nọ, mà bà lại mất hai ba mươi năm để truy điệu nó.
fangli
Sân khấu ngày đó, tiết mục ngày đó, vở diễn lặp đi lặp lại hàng ngày không có ai xem, rốt cuộc có ý nghĩa gì?
fangli
. . .
fangli
Giang Luyện ngồi xem hết "Hương Yêu – Đế nữ hoa".
fangli
Đoạn kịch ấy nói về ngày nhà Minh sụp đổ, công chúa Trường Bình và phò mã Chu Thế Hiển cùng nhau tự vẫn trong đêm thành thân.
fangli
Đêm động phòng hoa chúc, mũ phượng khăn choàng, nhưng lại là một vở bi kịch. Giang Luyện chẳng hiểu được mấy câu, nhưng nhìn hai người trên sân khấu anh lại cảm thấy rất buồn. Khi vở kịch diễn xong, anh đứng dậy vỗ tay. Tiếng vỗ tay đơn côi này vang vọng cả phòng.
fangli
Diễn viên đi xuống sân khấu, ánh đèn trong rạp sáng lên, Giang Luyện nhìn thấy một hai diễn viên chưa kịp thay đồ, rửa mặt ôm một bó hoa chạy đến chỗ anh.
fangli
Anh còn tưởng là họ định tặng anh vì đã kiên nhẫn xem đến hết vở kịch.
fangli
Sau này mới biết là không phải. Người đi đầu diễn vai kép võ đưa hoa cho anh rồi nhờ vả: "Ngại quá, dạo này Khúc tiểu thư ít lên diễn. Bình thường khi chị ấy diễn đều có người đến tặng hoa, nhưng hôm nay người xem đi hết cả rồi…"
fangli
Đã hiểu. Giang Luyện chưa từng xem kịch Quảng Đông, nhưng anh đã xem phim truyền hình và điện ảnh: Khi những diễn viên ấy đi xuống sân khấu luôn nhận được hoa, trang phục gì đó từ người xem.
fangli
Giang Luyện ôm bó hoa đi vào sau cánh gà, Khúc Tiếu vừa mới bỏ mũ phượng xuống. Gương mặt xinh đẹp của bà nổi bật trên nền áo cưới màu đỏ, vô cùng rực rỡ.
fangli
Bà nhận lấy bó hoa, hỏi Giang Luyện: "Cháu có rảnh không? Đi ăn khuya cùng cô nhé?"
fangli
Giang Luyện hơi do dự, nhưng những lời tiếp đó của Khúc Tiếu lại khiến anh không thể nói lời từ chối được.
fangli
Bà nói: "Hôm nay là sinh nhật cô, vốn dĩ cô định cứ lẳng lặng để nó trôi qua, không ngờ đến gần cuối ngày lại gặp được người nói chuyện hợp ý."
fangli
***
fangli
Căn nhà Khúc Tiếu ở là một ngôi biệt thự kiểu phương Tây.
fangli
Năm đó, Quảng Tây có quân phiệt Bạch Sùng Hi, biệt thự của ông nay là nơi được gìn giữ, bảo vệ, không dễ mua bán. Ngôi biệt thự này vốn là của một sĩ quan cao cấp dưới trướng ông. Sau khi giải phóng nó bị sang tay rất nhiều lần, cuối cùng thì bị Khúc Tiếu mua lại —— Bà vốn là người sống trong mộng, không thích sống trong hiện tại, nên sau khi mua được thì chỉnh sửa lại như căn nhà thời dân quốc. Bà diễn vở kịch năm xưa để tái hiện lại tình cảnh đau thương hai mươi mấy năm trước, ngày ngày sống trong khoảng không gian khác biệt.
fangli
Lúc này cả căn nhà tối om, hiển nhiên chủ nhân của nó còn chưa trở về.
fangli
Trên một con đường cách đó không xa có một chiếc SUV. Trên hàng ghế phía sau, Mạnh Thiên Tư đang mở hộp quà ra, kiểm tra lại món quà cô định tặng Khúc Tiếu lần cuối cùng.
fangli
Một bộ trang phục xinh đẹp được thêu đầy những sợi chỉ lấp lánh, nhấc chiếc mũ lên, mặt sau là một tấm rèm trân châu trắng nõn.
fangli
Trong xe không thể mở hết bộ đồ ra được, Mạnh Thiên Tư cúi người chạm đầu vào chiếc mũ xinh đẹp kia, than nhẹ: "Đồ đẹp như vậy làm em cũng muốn đi diễn hí khúc."
fangli
Tân Từ ngồi ở hàng ghế trên quay đầu lại nhìn: "Đẹp đến vậy cơ à?"
fangli
Mạnh Kính Tùng ngồi sau tay lái liếc Tân Từ: "Cậu tưởng rằng quà tặng bà Sáu mà đi dùng hàng giả à? Chuỗi ngọc trai đính ở sau chiếc mũ là hơn bốn nghìn viên ngọc trai đấy."
fangli
Tân Từ nuốt nước miếng, lại hỏi tiếp: "Sao không để người Quy Sơn trúc ra đón mà lại đi thuê xe, bắt lão Mạnh làm tài xế?"
fangli
Mạnh Kính Tùng đáp lại anh ta: "Tôi chẳng thấy sao cả, cậu không thích thì cũng đừng kéo tôi đi cùng."
fangli
Mạnh Thiên Tư tức giận: "Báo cho Quy Sơn trúc thì sẽ thành tin tức quan trọng, lại phải mời mọi người nơi đây ăn cơm. Anh không thấy phiền hả? Với cả em định tạo sự ngạc nhiên cho mẹ Sáu, nếu nhiều người biết thì còn ngạc nhiên gì nữa?"
fangli
Tân Từ bỗng nói: "Nhỡ đêm nay bà Sáu, ừm, không về nhà thì sao?"
fangli
Mạnh Thiên Tư lườm anh ta: "Đừng nói linh tinh."
fangli
Tân Từ oan ức: "Có thể lắm chứ, sinh nhật mà… bà Sáu được hoan nghênh như vậy, nghe nói trong đám người theo đuổi bà có cả mấy đứa hơn hai mươi tuổi…"
fangli
Mạnh Thiên Tư sầm mặt: "Càng nói càng quá đáng đấy hả?"
fangli
Tân Từ lẩm bẩm: "Sự thật thôi mà, anh có bịa ra câu nào đâu."
fangli
Mạnh Thiên Tư mắng anh ta: "Có cả mấy đứa hơn hai mươi tuổi! Anh nghe lại cách nói của anh đi —— chỉ có đàn ông được tìm người trẻ trung xinh đẹp, còn phụ nữ thì không à? Mẹ Sáu em đẹp như vậy, lại còn có tiền nữa, có điểm nào không xứng với người khác hả?"
fangli
Tân Từ hậm hực: "Anh có nói là không xứng đâu, em đừng đổi trắng thay đen như thế…"
fangli
Mạnh Thiên Tư đá vào lưng ghế anh ta.
fangli
Thật ra trong lòng Mạnh Kính Tùng cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng mà Tân Từ thì có thể ăn nói lung tung, chứ anh ta thì không được: "Không đợi được cũng không sao, nhưng nhỡ mình gặp bà Sáu dẫn người về thì hai bên sẽ xấu hổ lắm!"
fangli
Mạnh Thiên Tư ngạc nhiên: "Nếu mẹ Sáu dẫn người về thật, thì anh nghĩ em ngu à mà chạy qua đó? Em có phải người không có mắt đâu?"
fangli
Khi cô đang nói dở, một chiếc taxi dừng lại gần đó.
fangli
Một anh chàng trẻ tuổi bước xuống từ hàng ghế trước. Anh ta đi tới mở cửa xe phía sau để người phụ nữ ôm một bó hoa trong xe bước xuống. Anh chàng đó cầm lấy bó hoa giúp người phụ nữ, đóng cửa xe lại rồi mới qua đường.
fangli
Mượn ánh đèn đường, Mạnh Thiên Tư nhìn thấy rõ ràng, người phụ nữ đó đúng là mẹ Sáu Khúc Tiếu, còn anh chàng kia…
fangli
Mạnh Thiên Tư nhíu mày quan sát thật kỹ, Mạnh Kính Tùng và Tân Từ cũng nghiêng người về phía trước, dán mặt vào kính chắn gió.
fangli
Một lát sau, Tân Từ hít hà: "Đậu xanh, không phải đấy chứ? Có phải mình nhìn nhầm không?"
fangli
Anh ta vừa nói vừa vẫy tay ra sau: "Thiên Tư, em xem này, đây chẳng phải là cái tên Giang… Giang Luyện kia à? Sao người này kinh khủng thế, đã mò từ Tương Tây đến Quảng Tây rồi…"
fangli
Mạnh Thiên Tư không nói gì, bàn tay cô nắm chặt lớp vải phủ trên ghế khiến chúng nhăn cả lại.
fangli
Tim Mạnh Kính Tùng đập thình thịch, anh ta quay đầu nhìn Mạnh Thiên Tư: "Thiên Tư, chúng ta có nên tránh mặt trước không?"
fangli
Thấy Mạnh Thiên Tư không nói gì, anh ta khởi động xe.
fangli
Ngay lúc ấy bỗng có tiếng đóng cửa xe. Mạnh Kính Tùng quay lại nhìn, hóa ra là Mạnh Thiên Tư đã xuống xe.
fangli
Không chỉ xuống xe, cô còn thân thiết gọi: "Mẹ Sáu."
fangli
Gọi xong, cô mới nói với người trong xe: "Đưa đồ cho em."
fangli
Tân Từ vội vàng nhào người ra ghế sau, đưa hộp quà cho Mạnh Thiên Tư. Nhìn theo bóng lưng Mạnh Thiên Tư đi đến chỗ hai người kia, anh ta kích động đến mức giọng nói run cả lên: "Đậu xanh, lão Mạnh, đây là, mình thật sự, đậu xanh."
fangli
Mạnh Kính Tùng khẽ thở dài.
fangli
***
fangli
Mạnh Thiên Tư đón ánh đèn đường đi đến trước mặt Khúc Tiếu, nhoẻn miệng cười, đưa hộp quà cho bà: "Mẹ Sáu, sinh nhật vui vẻ."
fangli
Cô biết Giang Luyện đang nhìn mình, nhưng cô lờ đi như không quen biết, cũng coi như anh không hề có mặt ở đây.
fangli
Khúc Tiếu sửng sốt mấy giây, ban đầu bà không dám nhận, đến khi nhận ra rồi thì vui mừng đến đỗi môi run run: "Thiên Tư à, lâu lắm rồi mẹ không nhìn thấy con."
fangli
Lần gặp trước, tuy cô cũng vẫn như thế này, nhưng gương mặt vẫn còn khá ngây thơ, chứ chưa được chín chắn như hiện giờ.
fangli
Mạnh Thiên Tư cười: "Đúng ạ."
fangli
Khúc Tiếu thở phào, rồi mới nhớ đến Giang Luyện, nên giới thiệu với cô: "Đây là…"
fangli
Mạnh Thiên Tư cắt lời bà: "Con không muốn làm quen."
fangli
Sau đó cô lại cười: "Con đưa quà đến rồi, mẹ Sáu, con đi đây."
fangli
Cô xoay người bỏ đi, cảm thấy rất hả dạ, tuy chính cô cũng chẳng biết mình đang giận cái gì, nhưng cô vẫn cứ bước thật nhanh về chỗ xe, mở cửa xe ngồi xuống.
fangli
Mạnh Kính Tùng nhanh chóng lái xe lướt qua Khúc Tiếu và Giang Luyện.
fangli
Trong xe không bật đèn, không nhìn rõ những người bên trong, Khúc Tiếu chỉ nhìn thấy gương mặt của mình và Giang Luyện bị ánh đèn mờ mịt kéo dài ra, lướt trên tấm cửa kính màu trà.
fangli
Rồi bà quay đầu lại nhìn Giang Luyện: "Cháu có quen Thiên Tư nhà cô không?"
Like this:

4 thoughts on "Xương Rồng | Quyển VI | Chương 04"

  1. cơn ghen của chị đến rồi. anh Giang ko mau tận dụng cơ hội là uổng đấy.
    ps: đọc chương này tự nhiên nhớ tới Bán yêu tư đằng

    ReplyDelete
    Replies
    1. 😂 Bán yêu tư đằng cũng có bầu không khí xưa kiểu này nhỉ

      Delete
  2. Kkk, dỗi rồi, ghen rồi nhé

    ReplyDelete
  3. "Giang Luyện đang chăm chú nhìn khán dài" -> khán đài
    "con bà lại cào rách cổ anh ta" -> còn

    ReplyDelete