LỊCH ĐĂNG

Do công việc tương đối bận nên mình sẽ set lịch đăng vào thứ 5 hàng tuần. Số lượng chương ngẫu nhiên tùy theo thời gian rảnh. Mình đang sửa lại xưng hô của các nhân vật với nhau nên có thể sẽ bị lệch so với các chương cũ nha.
Xương Rồng | Quyển V | Chương 11

Xương Rồng Đốt Rương

Tác giả: Vĩ Ngư

Chuyển ngữ: Li


Cuộc sống trong trại còn bình dị hơn những gì anh tưởng. Người dân trong trại cũng không sống quá khép kín, dù trong trại có rất nhiều người lạ, nhưng họ vẫn cứ làm việc của mình. Có khá nhiều người phụ nữ lớn tuổi kê bàn, kê ghế ngồi ở trước cửa thêu thùa, may vá.
fangli
Giang Luyện dừng lại xem họ: Thật ra những hoa văn đó thô sơ hơn gấm Tô Châu nhiều, nhưng được cái mộc mạc, tự nhiên. Người bình thường thêu hoa thường thêu theo hình có sẵn, nhưng những người phụ nữ này lại chẳng có gì để thêu theo cả, mà vẫn có thể thêu liên hồi.
fangli
Thần Côn thở hổn hển đuổi theo anh, sợ tình bạn của hai người bị rạn nứt, nên ông rất ân cần: "Tiểu Luyện Luyện, họ đang thêu hoa đấy."
fangli
Nói vậy có khác gì không nói không? Giang Luyện không để ý tới ông.
fangli
Thẩm Bang và Thẩm Vạn Cổ cũng đã chạy tới nơi. Thẩm Vạn Cổ tích cực thể hiện bản lĩnh của mình: "Chú Côn, chuyện nơi này chú cứ hỏi cháu này. Cái gì cháu cũng biết hết, vì vợ cháu là người Dao mà."
fangli
Thần Côn tò mò: "Là người nơi này luôn à?"
fangli
"Không ạ." Thẩm Vạn Cổ lắc đầu, nhưng vẫn tiếp tục khoe khoang rằng mình hiểu rất rõ người Dao: "Hai đời trước nhà cô ấy đã đi ra khỏi núi, bị Hán hóa rồi, nhưng vẫn còn lưu giữ rất nhiều phong tục."
fangli
"Dân tộc Dao nhiều nhánh lắm. Họ phân chia theo đặc điểm trên quần áo, có 'Dao quần trắng', 'Dao áo xanh', 'Dao đầu đỏ'. Còn trại này được gọi là Hoa Dao, vì người Hoa Dao rất giỏi việc thêu hoa."
fangli
Thẩm Bang rất tiếc vì mình không có vợ người dân tộc Dao, không thể phát biểu gì về chuyện này được, nhưng vẫn cố nói: "Dân tộc thiểu số đều thích thêu hoa mà… Hoặc là thêu hoa, hoặc là đan bện. Họ rất am hiểu mấy cái này."
fangli
Thẩm Vạn Cổ lườm Thẩm Bang một cái, rồi lại cảm thấy cứ để mặc Thẩm Bang nói linh tinh cũng khá tốt, vậy thì dưới sự làm nền của Thẩm Bang, sự thông thái của anh ta sẽ càng nổi bật hơn.
fangli
Sau đó anh ta mới mở miệng, nói toàn những điều quan trọng: "Nói ra thì cũng rất kỳ lạ. Nếu nói họ là người dân tộc Dao, thì họ lại chẳng giống với những dân tộc Dao khác. Người Dao thường thờ cúng Bàn Vương, nhưng người Hoa Dao lại chẳng biết Bàn Vương là ai. Bọn họ thờ cúng cổ thụ, núi đá… Theo cháu thấy, sự khác biệt này là do người phân chia dân tộc thiểu số trước đây làm ăn vớ vẩn."
fangli
(*) Bàn Vương: là ông tổ của người dân tộc Dao, và ông ấy không phải Bàn Cổ
fangli
Cái này thì Giang Luyện cũng có nghe thấy.
fangli
Mọi người đều cho rằng Trung Quốc có năm mươi sáu dân tộc, trong bài hát cũng hát là 'năm mươi sáu dân tộc năm mươi sáu bông hoa', nhưng thực tế lúc đầu còn có nhiều dân tộc hơn nữa.
fangli
Một quần thể được cho là một dân tộc độc lập, phải phù hợp rất nhiều điều kiện. Đầu tiên là lượng người, lượng người phải đạt đến một số lượng nhất định —— nhưng khi phân chia dân tộc, lại xuất hiện những bộ tộc nhỏ có phong tục, văn hóa rất đặc biệt, không giống với những dân tộc khác, mà số người của họ chỉ khoảng mấy trăm, hoặc mấy ngàn. Mà do số lượng không đủ, nên họ không được phân là một dân tộc.
fangli
Điều này khiến những chuyên gia phụ trách công việc phân chia rất đau đầu. Cuối cùng họ đành phải dựa vào nguyên tắc chia theo khu vực, nhóm người nào có thể phân làm nhánh riêng của một dân tộc, thì cứ nhét hết vào một loại.
fangli
Chắc người Hoa Dao cũng bị phân chia kiểu ấy, cho nên dù họ không biết Bàn Vương là ai, thì cũng vẫn là dân tộc Dao.
fangli
Nhưng dù vậy, trên cả nước vẫn còn rất nhiều nhóm người "chưa được phân chia dân tộc". Năm 2010, trong cuộc tổng điều tra dân số trên phạm vi cả nước lần thứ sáu, đám người đó phải lên tới bảy mươi vạn người, đa số đều tụ tập ở vùng Quý Châu.
fangli
Thẩm Vạn Cổ lại bổ sung thêm: "Còn nữa, người Hoa Dao ở vùng Tương Tây không nhiều lắm, chỉ một, hai vạn người thôi. Đa số đều ở bên kia đầu bên kia núi Tuyết Phong, vùng đại Vũ Lăng. Còn bên này chỉ có mỗi trại Hoa Dao này thôi."
fangli
Nói đến đây, anh ta ngó nghiêng xung quanh: "Chỗ này đất đai cằn cỗi, sông suối không có phù sa, lại còn ở sâu trong núi, nhiều thú dữ nữa chứ. Nếu là ở thời cổ đại, thì không phải một chốn yên bình để sinh sống. Không hiểu vì sao bọn họ lại tụ tập ở đây nữa."
fangli
Thần Côn đột nhiên nhảy ra một câu: "Đi từ chỗ rừng treo mật núi ra… thì đây là cái trại gần nhất à?"
fangli
Thẩm Bang tranh trả lời trước: "Nếu nhìn theo khoảng cách thì vẫn còn xa, nhưng nếu tính tương đối thì đúng là gần hơn những trại khác —— Thế nên bọn cháu mới chọn nơi đây làm điểm nghỉ chân đấy."
fangli
Giang Luyện hào hứng lắng nghe. Anh nhìn ra xung quanh, cảm thấy rất nhiều căn phòng đã có tuổi: "Bọn họ ở đây bao lâu rồi?"
fangli
Thẩm Vạn Cổ nhún vai: "Lâu lắm rồi, đời đời kiếp kiếp, hết đời này qua đời khác —— chỗ này vốn rất khép kín, mà người Hoa Dao thờ cúng cổ thụ mà. Cổ thụ mọc rễ ở đâu thì đó là nhà của họ. Tôi dạy anh một phương pháp nhé, anh có thể đi xung quanh tìm một cái cây cổ thụ già nhất. Cây đó bao nhiêu tuổi, thì bọn họ đã ở đây bấy nhiêu năm."
fangli
Thú vị thật đấy. Giang Luyện cười: "Họ không có gia phả, hay sổ ghi chép gì à?"
fangli
Thẩm Vạn Cổ nói: "Luyện tiểu ca, anh hỏi câu này có vẻ không chuyên nghiệp lắm. Bọn họ không có chữ viết, chỉ có tiếng nói thôi."
fangli
Không có chữ viết?
fangli
Trong đầu Thần Côn xuất hiện những đốm lửa nhỏ nhỏ, có điều ánh sáng của nó quá yếu, nên ông không bắt lấy được.
fangli
Thẩm Bang không chịu thua Thẩm Vạn Cổ: "Đâu chỉ mình Hoa Dao đâu. Tộc Miêu cũng không có chữ viết, dân tộc Thổ Gia cũng vậy luôn. Đa số các dân tộc thiểu số đều không có chữ viết. Nghe nói họ toàn phải truyền phong tục, văn hoa lại bằng cách truyền miệng đấy."
fangli
"Thế cũng chưa hẳn." Thẩm Vạn Cổ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể giúp anh ta thể hiện sự chuyên nghiệp của mình. Anh ta chỉ vào một bà lão đang thêu hoa gần nhất: "Người Hoa Dao gọi cái này là 'thêu hoa', nó cũng là một cách truyền thừa mà. Họ không thêu theo hình dạng có sẵn, mà cứ thêu theo suy nghĩ trong đầu thôi. Dù có phức tạp đến đâu, họ cũng thêu ra được. Thêu hình cây cối, bông hoa, con chim gì đó thì còn dễ hiểu, nhưng có đôi khi thứ bọn họ thêu ra rất trừu tượng, mình không thể biết họ đang thêu gì đâu. Chỉ có pháp sư trừ tà của họ mới hiểu được thôi."
fangli
Cuối cùng anh ta tổng kết lại: "Bởi vậy mới nói, đừng xem thường những hoa văn này. Nó cũng là một cách truyền thừa văn hóa đấy. Nói không chừng trong những hình vẽ khó hiểu kia, đã bao gồm cả lịch sử, văn hóa, tín ngưỡng của họ rồi…"
fangli

fangli
Đầu óc Thần Côn kêu ong ong, ông luôn cảm thấy có thứ gì đó sắp thành hình thành dạng, nhưng vừa thở mạnh một cái, thứ đó lại nhạt đi.
fangli
Càng về sau, ông càng không nghe được lời Thẩm Vạn Cổ nói, mà cứ lặng lẽ đến gần bàn tay đang thêu hoa của bà lão kia: Bà ấy đã thêu rất nhiều năm rồi nhỉ, nên động tác mới nhanh nhẹn như thế. Đôi bàn tay múa may trên tấm vải bông màu trắng, gần như không nhìn rõ bóng kim, khiến người ta hoa mắt, cũng làm cho đầu óc vốn đang mơ hồ của ông hỗn loạn hơn.
fangli
Đúng lúc này, ngoài cổng trại có tiếng còi ô tô, ba tiếng liên tục, vừa vang vừa dài, làm Thần Côn giật nảy mình, quay trở về hiện thực.
fangli
Giang Luyện nói: "Mình về thôi, hết giờ nghỉ rồi."
fangli
Lúc nói những lời này, anh còn hơi tiếc nuối.
fangli
Anh rất muốn đi tìm cái cây cổ thụ già nhất ở gần trại, để xem nó già đến đâu.
fangli
***
fangli
Đoạn đường tiếp theo đó, Giang Luyện ngồi cùng xe với Thần Côn. Do được hưởng ké đãi ngộ của cánh sen, nên chỗ ngồi của anh lúc này rộng rãi, thoải mái hơn hẳn. Chỉ có một điều khiến anh không vui: Không biết Thần Côn lại làm sao, mà từ lúc đi vào trại Hoa Dao, ông cứ như người mất hồn, miệng há hốc, hai mắt đăm đăm.
fangli
Mỗi khi trong xe có người nói chuyện, là ông lại ngăn: "Đừng nói chuyện, chú đang suy nghĩ, yên lặng, yên lặng."
fangli
Thế này mà còn chưa đủ yên lặng à? Cả người cả xe đều lặng thinh, có muốn ho khan cũng phải cố kìm sao cho nhỏ nhất. Giang Luyện ngán ngẩm dựa vào thành ghế nằm ngủ.
fangli
Nhưng mà ngủ cũng chẳng ngon, đường núi khó đi, cứ mỗi một đoạn xóc nảy là anh lại bị đánh thức.
fangli
Sau một lần xóc nảy nọ, anh bỗng nhìn thấy Mạnh Thiên Tư và Cừu Bích Ảnh đứng ở ven đường. Nhìn có vẻ là Cừu Bích Ảnh đưa xe mô tô cho Mạnh Thiên Tư lái.
fangli
Xe mô tô không phải ai cũng có thể điều khiển được. Giang Luyện rất lo lắng, vội vàng dán mặt vào cửa sổ để quan sát tình hình. Ai ngờ chiếc xe vừa hay đi vào lối rẽ, khiến anh chẳng nhìn thấy gì nữa cả.
fangli
Anh ngồi trở về vị trí của mình, cười mình suy nghĩ quá nhiều: Mạnh Thiên Tư được bảy người mẹ nuôi nấng, chắc chắn khi sống ở bên Cừu Bích Ảnh, cô cũng được bà dạy cách lái xe rồi. Sẽ chẳng có chuyện gì đâu.
fangli

fangli
Cứ tỉnh rồi lại ngủ như vậy, cuối cùng đến lúc ăn tối, anh cũng về đến Vân Mộng Phong.
fangli
***
fangli
Cả đám người xuống xe, đứng đầy cả nửa con phố chỗ khách sạn Vân Mộng Phong. Tiếng kêu la dọn đồ, chia phòng, gọi nhau ăn cơm inh tai nhức óc.
fangli
Giang Luyện vừa xuống xe đã bị lạc giữa đám đông. Khi anh đang loay hoay, bỗng nghe thấy tiếng Huống Mỹ Doanh: "Giang Luyện!"
fangli
Giang Luyện quay về phía người gọi, Huống Mỹ Doanh đang chạy tới chỗ anh, trong lúc đó, cô ấy vẫn luôn đứng lại nhường đường cho những người khác.
fangli
Nhìn sắc mặt, và dáng người của cô, có thể thấy được mấy ngày nay cô sống khá tốt.
fangli
Giang Luyện mỉm cười, tâm trạng cũng vui vẻ hơn nhiều. Anh giơ tay lên định ôm Huống Mỹ Doanh, ai ngờ cô ấy lại lùi lại: "Anh… định làm người rừng đấy hả?"
fangli
Mấy ngày nay phải bôn ba khắp nơi, leo lên leo xuống, đúng là trông anh lúc này rất lôi thôi, nhưng trước khi đi, Giang Luyện cũng có sửa soạn lại rồi: Anh dùng nước khoáng rửa mặt và cổ, cũng đã vuốt lại tóc tai, nên vẫn nghĩ trông mình cũng khá ổn.
fangli
Ai ngờ vừa gặp mặt đã bị Huống Mỹ Doanh chê. Dù Giang Luyện rất tức giận, nhưng vẫn giơ tay lên ngửi thử mấy cái: "Anh bốc mùi lắm à?"
fangli
Huống Mỹ Doanh nhìn anh với ánh mắt ghét bỏ. Do không thể nói hết trong hai ba câu, mà "mùi" không phải là thứ nổi bật nhất, nên cô ấy quyết định chọn một vấn đề trọng điểm.
fangli
Cô ấy định quanh Giang Luyện, quan sát anh một vòng, cuối cùng túm lấy áo anh: "Phần phía sau của cái áo đâu? Anh đang mặc hai mảnh vải, hai là hai cái ống tay đấy?"
fangli
Nói vậy thì quá khoa trương, dù áo anh bị mài rách gần hết, nhưng anh đã kiểm tra rồi, vẫn còn những sợi vải nối liền nhau, để giữ vững khung của chiếc áo nhé. Nếu nói là anh chỉ mặc mỗi hai cái ống tay thì thật quá đáng.
fangli
Giang Luyện lườm cô ấy: "Chỉ chú ý tới quần áo thôi. Em không nhìn thấy băng vải trên người anh à? Không biết hỏi han, quan tâm anh tí nào à? Tim em chạy đi đâu mất rồi hả?"
fangli
Huống Mỹ Doanh cười hì hì, kéo tay anh: "Em nhìn thấy chứ! Chỉ là chưa kịp hỏi thôi. Vào ăn cơm đã. Em bảo Vi Bưu đi lấy đồ ăn cho anh rồi. Anh phải ăn no thì mới…"
fangli
Cô ấy suy nghĩ một lúc mới tìm ra từ uyển chuyển hơn: "… có sức tắm rửa được."
fangli

fangli
Phía sau Vân Mộng Phong có một cái phòng ăn, chuyên phục vụ khách đến ở trọ. Trước khi về đến nơi, đoàn xe đã thông tin về, để mọi người chuẩn bị sẵn cơm tối rồi. Họ còn mở hẳn tiệc đứng cơ. Khi Giang Luyện ngồi vào bàn, không ăn mới có một vài người, sau khi anh uống được mấy ngụm canh, thì đã gần kín chỗ.
fangli
Anh nhìn quanh một vòng, không có Mạnh Thiên Tư: Cô là đại lão mà, kiểu gì cũng có cơm riêng, không phải chen chúc ở nơi này.
fangli
Anh cũng không thấy Thần Côn, nhưng lại thấy Thẩm Vạn Cổ xách hộp cơm đi ra. Giang Luyện gọi anh ta lại, hỏi một hồi mới biết Thần Côn vẫn còn đang suy nghĩ chuyện gì đó.
fangli
"Chú Côn nói, nó giống như sinh con ấy, sắp ra rồi mà vẫn còn thiếu một hơi nữa. Chú ấy rất sốt sắng, chẳng buồn ăn cơm luôn, nên tôi phải đi lấy về cho chú ấy này."
fangli
Giống như sinh con, cái kiểu so sánh này thật là…
fangli
Giang Luyện gật đầu, thả anh ta đi.
fangli
Rồi anh hỏi thăm về tình hình của Huống Đồng Thắng, Huống Mỹ Doanh rất lo lắng: "Sáng trưa tối em đều liên lạc với bên kia. Lần này hình như là không ổn thật. Bác sĩ nói ngắn thì ba năm ngày, lâu thì bảy tám ngày. Giang Luyện, hay là mình về trước đi."
fangli
Giang Luyện im lặng một hồi, rồi mới nói: "Có lẽ bên anh một hai hôm nữa sẽ có tiến triển. Anh cảm thấy mình mang được một số thứ có giá trị về, thì Kiền gia sẽ yên tâm hơn."
fangli
Còn một nguyên nhân quan trọng nữa nhưng anh không nói rõ: Mạnh Thiên Tư đã cho anh mượn Thận Châu, thứ quý giá như vậy, tất nhiên khi dùng xong, anh phải mang trả lại —— Nếu bây giờ anh về, thì Thận Châu phải đợi anh à? Anh có phải khách vip đâu.
fangli
Nghe thấy mấy chữ "tiến triển lớn", Huống Mỹ Doanh còn không phản ứng kịp. Rõ ràng đó là một việc vui, nhưng phản ứng đầu tiên của cô lại là hơi nước làm mờ mắt. Mãi một lúc sau, cô mới gật đầu, giọng nói vẫn còn run rẩy: "Vâng, đêm nay em sẽ liên lạc với cụ, nếu cụ biết được tin này sẽ rất vui vẻ, có khi còn khỏe lên ấy chứ."
fangli
Vi Bưu ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện, nhưng không hề chen lời: Bí mật của nhà họ Huống, Huống Đồng Thắng chưa từng nói với anh ta, Huống Mỹ Doanh cũng bảo anh ta đừng hỏi, thế là anh ta không hỏi gì cả.
fangli
Nhưng anh ta không ngốc, anh ta biết Kiền gia nói cho Giang Luyện, cũng biết những chuyến đi xa của Giang Luyện đều có liên quan đến bệnh của Huống Mỹ Doanh.
fangli
Bây giờ đã có "tiến triển lớn", chắc hẳn là chuyện tốt, nếu không Mỹ Doanh đã không vui đến mức muốn khóc. Mà chỉ cần Mỹ Doanh vui thì anh ta cũng thấy vui.
fangli
***
fangli
Hiện tại Mạnh Thiên Tư cũng không được rảnh rỗi. Sau khi trở về với Sơn quỷ, hai chữ "ngôi vương" đại biểu cho quá nhiều thứ, mỗi một tiếng nói, một hành động đều phải cẩn thận. Vả lại chẳng mấy khi cô được gặp mẹ năm, nên đã tốn rất nhiều thời gian cho việc ăn cơm, nói chuyện, thưởng thức Thận Châu cùng với bà.
fangli
Mãi mới có thời gian rảnh để đi tìm Giang Luyện, thì lại vào đúng lúc anh đang tắm.
fangli
Người mở cửa là Vi Bưu, anh ta không giỏi trong việc giao tiếp, lại chưa từng nói chuyện với Mạnh Thiên Tư. Lần có liên quan nhất là lúc anh ta bày kế bắt cóc cô, nên rất áy náy —— thế nên sau khi nói xong câu 'Nó đang tắm' thì anh ta im luôn.
fangli
Mạnh Thiên Tư có thể bảo anh ta gửi lời đến Giang Luyện, nhưng nếu vậy thì cô lại thành kẻ truyền lời, mất công đi một chuyến mà chẳng gặp được người. Thế là cô cũng đứng im đó, nhíu mày.
fangli
Cuối cùng Vi Bưu đành phải làm ra một hành động khiến người khác phải khiếp sợ: Anh ta gõ cửa phòng bên cạnh, gọi Huống Mỹ Doanh ra, bảo cô ấy tiếp Mạnh Thiên Tư, còn mình thì đi về phòng.
fangli
Huống Mỹ Doanh cuống cả lên. Cô ấy vốn sợ Mạnh Thiên Tư, tuy hai bên đã giảng hòa, nhưng người giảng hòa là Giang Luyện, chứ không phải cô ấy.
fangli
Huống Mỹ Doanh dùng một giọng nói nhỏ như muỗi kêu hỏi cô: "Mạnh tiểu thư, cô có việc gì thế?"
fangli
Mạnh Thiên Tư biết Huống Mỹ Doanh sợ mình, thế là cố gắng cười thật thân thiện. Nhưng càng cười cô càng thấy mình giống bà ngoại sói, thế là lại thôi: "Cô nói với anh ấy là tối mai có mưa… bảo anh ấy tìm thời gian đi theo tôi ra ngoài một chuyến."
fangli
Huống Mỹ Doanh có thể đoán được bảy tám phần, nên vội vàng gật đầu.
fangli
Nói xong, Mạnh Thiên Tư vẫn không chịu đi. Sau một hồi do dự, cô hỏi: "Giang Luyện có kể chuyện của cô cho tôi nghe. Cụ ông cũng chẳng dễ dàng gì… Tôi muốn hỏi mấy chuyện liên quan tới Vi Bưu."
fangli
Vi Bưu?
fangli
Huống Mỹ Doanh sững sờ.
fangli
"Đúng vậy. Vi Bưu cũng được nhận nuôi à?"
fangli
Huống Mỹ Doanh nói: "Ừ."
fangli
Cô ấy không hiểu lắm, nhưng chính vì không hiểu, nên lại càng cảnh giác hơn: Vì sao Mạnh tiểu thư này lại đột nhiên chú ý tới Vi Bưu nhỉ?
fangli
"Trước kia anh ta… vất vả lắm à?"
fangli
Huống Mỹ Doanh cười rất gượng gạo: "Ừ… đúng vậy. Những người lang thang ở bên ngoài kia, đều sống rất khổ cực."
fangli
Mạnh Thiên Tư tỏ vẻ đồng tình: "Anh ta cũng chẳng dễ dàng gì. Thế anh ta, có còn nhớ những chuyện trước kia không? Ví dụ như cha mẹ mình ấy… anh ta có nói gì với cô không?"
fangli
Huống Mỹ Doanh nói: "Không, lúc đó còn nhỏ mà, anh ấy không nhớ được."
fangli
Mạnh Thiên Tư "ồ" một tiếng: "Vậy à."
fangli
Rồi cô hỏi rất "thuận miệng": "Thế Giang Luyện thì sao? Anh ấy có nhớ gì không?"
fangli
Huống Mỹ Doanh lắc đầu: "Anh ấy thì càng không nhớ được. Lúc anh ấy được nhận nuôi, còn nhỏ hơn cả Vi Bưu ấy. Mà khi đó anh ấy đã lang thang mấy năm rồi… Tóm lại là tôi chưa từng nghe anh ấy nói gì cả."
fangli
Mạnh Thiên Tư lại "ồ" lên một tiếng, kéo chủ đề về với Vi Bưu, rồi kết thúc cuộc trò chuyện này: "Anh chàng Vi Bưu này, rất thành thật… Tôi chỉ hỏi vậy thôi."
fangli
Cô đi về phòng mình, vừa đi vừa cảm thấy mình quá thông mình: Hỏi thăm thì phải giương đông kích tây, tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, nếu vừa lên đã hỏi về Giang Luyện, thì kiểu gì Huống Mỹ Doanh cũng nói lại với anh. Lúc ấy thì ngại lắm.
fangli
Huống Mỹ Doanh vẫn còn đứng ở đó, bỗng nghe thấy tiếng cửa phòng mở. Cô ấy quay đầu sang thì thấy Vi Bưu thò đầu ra hỏi: "Cô ta… đi rồi à? Có việc gì mà cô ta phải tự mình đến hỏi thế? Không cho người truyền lời hộ được à?"
fangli
Lời này đâm trúng tim Huống Mỹ Doanh, cô ấy lạnh lùng nhìn Vi Bưu: "Việc gì mà anh còn không biết à? Quan hệ của anh và Mạnh tiểu thư tốt lắm cơ mà."
fangli
Vi Bưu ngạc nhiên: "Anh và cô ta thì có quan hệ gì mà tốt? Mặt còn mới thấy có mấy lần."
fangli
Bắt cóc… cũng được xem là quan hệ tốt à?
fangli
Huống Mỹ Doanh ném cho anh ta một câu: "Thế thì phải hỏi chính anh ấy. Mới thấy mặt có mấy lần, mà Mạnh Thiên Tư đã tới hỏi thăm anh rồi. Còn hỏi cả bố mẹ, anh chị em của anh, còn thương tiếc lúc bé anh chịu khổ kìa."
fangli
Nói xong, Huống Mỹ Doanh đi về phòng, đóng sầm cửa lại.
fangli
***
fangli
Vi Bưu gãi đầu, bực bội đi về phòng.
fangli
Mạnh tiểu thư hỏi thăm về anh ta, còn là tự mình đi hỏi, hỏi cả bố mẹ, anh chị em, còn kêu thương tiếc anh ta?
fangli
Chẳng lẽ là…
fangli
Tim Vi Bưu nhảy cẫng lên: "Chẳng lẽ cô Mạnh tiểu thư này có ý với anh ta?
fangli
Nhưng anh ta có biểu hiện gì trước mặt Mạnh Thiên Tư đâu nhỉ, mà ngoại hình anh ta cũng không phải kiểu nổi trội. Nhưng ai mà nói trước được, nhỡ người ta nhìn nhiều trai đẹp rồi, nên không thèm để bụng tới vẻ bề ngoài, mà chỉ thưởng thức con người bên trong, rồi nhận ra anh ta là một người không tầm thường…
fangli
Nghĩ đến đây, anh ta rất đắc ý. Từ nhỏ đến giờ, chưa có ai nhìn trúng anh ta cả, mà chỉ có Giang Luyện mới được đám con gái yêu thích thôi. Nhưng thế thì đã sao, Giang Luyện chỉ thu hút được đám con gái nhố nhăng thôi, còn anh ta thì thu hút được toàn hàng chất lượng…
fangli
Tiếc là anh ta không có cảm giác với Mạnh tiểu thư. Anh ta thích Mỹ Doanh cơ.
fangli
Giang Luyện đã tắm xong, anh buộc một chiếc khăn tắm bên hông, đang dùng khăn mặt để lau tóc.
fangli
Vi Bưu liếc anh một cái, sự đắc ý của anh ta khiến Giang Luyện đứng cách xa mấy mét vẫn có thể cảm nhận được.
fangli
Chuyện gì thế? Giang Luyện nhíu mày, bàn tay đang lau tóc hơi ngừng lại.
fangli
Nhưng mà anh cũng không hỏi rõ, bởi vì tính Vi Bưu vốn hẹp hòi, anh ta lại luôn ghét anh, nên anh quen rồi.
fangli
***
fangli
Ngủ đến nửa đêm, Giang Luyện bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.
fangli
Sự kiện bắt cóc khi trước đã tạo thành bóng ma trong lòng Giang Luyện. Cứ nghe thấy tiếng gõ cửa giữa đêm, là anh tự giác ngồi bật dậy.
fangli
Nhưng ngay sau đó cơ bắp căng cứng trên người anh đã buông lỏng ra, anh nghe thấy giọng của Thần Côn xen giữa tiếng gõ cửa: "Tiểu Luyện Luyện? Tiểu Luyện Luyện!"
fangli
Vi Bưu cũng chuyển từ căng thẳng sang tức giận: "Nửa đêm nửa hôm, có để người ta ngủ nữa không?"
fangli
Giang Luyện đi mở cửa.
fangli
Thần Côn đứng ở ngoài cửa, sắc mặt đỏ bừng, ông liếm môi liên tục, mái tóc quăn rối bù là thành quả của việc vò đầu quá nhiều.
fangli
Giang Luyện nhìn xuống dưới chân ông, không đi giày. Rốt cuộc là chuyện gì mà ông phải vội vã đến vậy.
fangli
Thẩm Vạn Cổ cũng đứng ở bên cạnh, vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
fangli
Giang Luyện còn chưa kịp nói gì, Thần Côn đã túm lấy tay anh: "Đi, đi, Tiểu Luyện Luyện, sang phòng chú rồi nói. Chú nghĩ ra một hệ thống rất lớn, lớn đến mức chính chú cũng… không thể tin được. Chú đang rất loạn, cần một bộ não thông minh để thảo luận với chú."
fangli
Ông còn nói với Thẩm Vạn Cổ: "Được rồi, cháu đi về đi."
fangli
Ông kéo Giang Luyện đi theo mình, bàn chân trần gõ lên mặt đất tạo thành những tiếng "bộp bộp". Còn chưa vào đến cửa, ông đã vội vàng hỏi: "Tiểu Luyện Luyện, cháu có biết Xi Vưu không?"
fangli
Phòng Thẩm Vạn Cổ ở ngay bên cạnh phòng Thần Côn, khi nghe thấy câu hỏi này, anh ta thuận miệng đáp lại: "Biết chứ, đó là một kẻ xấu xa mà."
fangli
Thần Côn đứng sững lại, hung tợn lườm anh ta: "Ai! Cháu nói ai là kẻ xấu xa?"
fangli
Thẩm Vạn Cổ giật nảy mình: "Xi… Xi Vưu đó. Ông ta chống đối và đánh nhau với Hoàng Đế còn gì?"
fangli
Thần Côn tức giận: "Nói hươu nói vượn. Đấy là do cháu đọc nhiều tiểu thuyết với dã sử đấy. Xi Vưu sao có thể là kẻ xấu được? Ông ấy là thủ lĩnh bộ lạc Liên Minh của tộc Cửu Lê. Dù bây giờ chúng ta hay gọi mình là 'con cháu Viêm Hoàng', nhưng cũng có thể gọi là 'Lê dân bách tính'. 'Lê' này chính là 'Cửu Lê'. Xi Vưu cùng với Hoàng Đế, Viêm Đế được xưng là ba ông tổ của dân tộc Trung Hoa đấy.
fangli
(*) Lê dân bách tính: ý chỉ dân thường. Tộc Cửu Lê sau khi Xi Vưu thua Hoàng Đế thì bị ép phải lui về phương Nam, Có một bộ phận ở lại phương Bắc và thành lập nên nước Lê. Một bộ phận khác thì bị tộc Viêm Hoàng bắt giữ, sau này khi đến thời Tây Chu thì bị gọi là 'Lê dân'. Lê dân cũng có nghĩa là thứ dân, dân thường. Ban đầu bách tính là từ dùng để chỉ những vương công quý tộc. Nhưng sau này nó đã bị giảm xuống ngang hàng với lê dân.
fangli
Nói đến đây, ông đóng sầm cửa lại.
fangli
***
fangli
Ánh đèn trong phòng rất sáng, khiến Giang Luyện không thể thích ứng ngay được. Sau một hồi, anh mới nhìn thấy những tờ giấy vo viên bị ném lung tung trên mặt đất, và cả hộp cơm chưa động miếng nào ở trên bàn.
fangli
Thảo nào mùi hương trong phòng rất kinh khủng. Giang Luyện mở cửa sổ ra để thông khí trước, sau đó với trả lời Thần Côn: "Cháu biết."
fangli
Quê quán nhà họ Huống ở Lâu Để, mà theo truyền thuyết, Lâu Để chính là cố hương của Xi Vưu.
fangli
Đến khi quay đầu lại, anh mới thấy Thần Côn đang run rẩy giơ cho anh xem một trang giấy.
fangli
Trên giấy có vẽ một bản đồ.
fangli
Nói vậy thì không đúng lắm, vì thực ra nó chỉ có một con sông Trường Giang chia vùng Nam Bắc, cùng với bốn khoanh tròn đại biểu cho Tương Tây, Quý Châu, Quảng Tây và Vân Nam.
fangli
Ừm, bốn địa phương này có vẻ giống nhau, đều nằm ở phía Tây Nam, có nhiều đường núi hiểm trở. Suốt một thời gian dài, những nơi ấy bị coi là biên giới, vùng hoang vu.
fangli
Giang Luyện nhíu mày: "Có vấn đề gì ạ?"
fangli
Thần Côn nói: "Năm đó, Hoàng Đế đánh Xi Vưu, Xi Vưu thất bại phải chạy xuống Tương Tây. Mấy ngàn năm nay, bộ lạc không ngừng di chuyển, nhưng đều di chuyển tới những nơi rừng sâu, đất hiểm, đại khái là những chỗ này. Tất nhiên có thể họ còn đi sang Đông Nam Á —— nhưng lúc đó còn chưa có biên giới như hiện nay.
fangli
Giang Luyện gật đầu, nhưng vẫn không hiểu ý Thần Côn.
fangli
Thần Côn nói: "Cháu không thấy lạ à? Những nơi này có rất nhiều chuyện kỳ lạ, ví dụ như ở chỗ này."
fangli
Ông nói cho Giang Luyện nghe: "Cổ thuật là ở khu người Miêu, nổi tiếng nhất là Tương Miêu và Hắc Miêu. Cản Thi chủ yếu ở Tương Tây và Quý Châu, cùng lắm cũng chỉ sang những vùng bên cạnh thôi, chứ không bao giờ đi quá xa. Lạc Động thì không cần phải nói, chỉ có ở Tương Tây. Thần Châu Phù thì ở vùng Hoài Hóa, Nguyên Lăng… Tất cả đều ở trong những chỗ này. Tất cả! Cháu có nghe thấy người Thượng Hải làm Cản Thi bao giờ chưa? Hay là người Bắc Kinh đi hạ cổ? Không có đúng không? Tất cả đều nằm trong những vùng này!"
fangli
Ông giơ tay ra, chọc vào những khu vực được vẽ trên giấy, làm trang giấy kêu sột soạt.
fangli
Quanh người Giang Luyện xuất hiện một cảm giác kỳ lạ: "Chú nói đi."
fangli
"Những người đi theo Vi Xưu qua những địa phương này, chủ yếu đều là người của tộc Cửu Lê, Tam Miêu. Tóm lại là rất nhiều dân tộc thiểu số vẫn còn thờ cúng Xi Vưu như ông tổ. Bọn họ không có chữ viết của riêng mình, tất cả đều dựa vào lời truyền miệng. Vậy chú lại hỏi cháu, theo truyền thuyết, ai là người tạo ra chữ viết?"
fangli
(*) Tam Miêu là một bộ lạc cổ thời Hoàng Đế, Xi Vưu. Nó còn có cái tên khác là "Miêu Dân", "Hữu Miêu".
fangli
Vấn đề này đã được nhắc tới rất nhiều lần, trong mấy ngày nay. Giang Luyện thốt lên: "Thương Hiệt."
fangli
"Đúng vậy, Thương Hiệt tạo chữ, nhưng Thương Hiệt là sử quan của Hoàng Đế. Cháu nói xem có khi nào, vì Xi Vưu đối đầu với Hoàng Đế, nên sau khi thua cuộc, bộ lạc của ông ấy cũng từ chối tất cả những gì từ bên Hoàng Đế truyền tới, bao gồm cả chữ viết không?"
fangli
Giang Luyện trầm ngâm một hồi…
fangli
"Có khả năng lắm."
fangli
Thần Côn lại nuốt nước miếng.
fangli
"Bọn họ không cần chữ viết, quen kiểu truyền miệng, nhưng đồng thời họ vẫn sử dụng một phương thức khác để ghi chép, đó là dùng nút thắt."
fangli
Tờ giấy đó rơi ra khỏi tay ông, nhưng Thần Côn chẳng thèm quan tâm. Ông chỉ nhìn Giang Luyện, và gọi anh: "Giang Luyện."
fangli
Ông không gọi anh là "Tiểu Luyện Luyện". Con người Thần Côn là như vậy, trong những trường hợp quan trọng, ông sẽ gọi cả họ lẫn tên người ta.
fangli
"Cháu còn nhớ Thẩm Bang nói rất nhiều dân tộc thiểu số đều thích thêu hoa không? Có khi nào là do chúng ta suy nghĩ quá đơn giản? Nghe thấy dùng nút thắt để ghi chép, là cứ nghĩ đến chuyện bện dây thừng… nhưng nếu nó không phải dây thừng, mà là một mảnh vải thì sao? Nếu là vậy, thì khi cháu "thắt nút" nó sẽ thành cái gì?"
fangli
Giang Luyện không trả lời ông.
fangli
Nhưng ở sâu trong lòng anh, đã có một câu trả lời: Là hoa văn, là những hoa văn có thể hiểu có thể không được thêu ở trên vải.
Like this:

1 thought on "Xương Rồng | Quyển V | Chương 11"

  1. "để giữ vưng khung của chiếc áo nhé" -> giữ vững

    ReplyDelete