LỊCH ĐĂNG

Do công việc tương đối bận nên mình sẽ set lịch đăng vào thứ 5 hàng tuần. Số lượng chương ngẫu nhiên tùy theo thời gian rảnh. Mình đang sửa lại xưng hô của các nhân vật với nhau nên có thể sẽ bị lệch so với các chương cũ nha.
Xương Rồng | Quyển IV | Chương 14

Xương Rồng Đốt Rương

Tác giả: Vĩ Ngư

Chuyển ngữ: Li


Ban đêm, trên đỉnh núi sáng trưng, gần như một nửa số người và đèn pin của doanh trại đều tụ tập đến bên vách đá.
fangli
Mạnh Kính Tùng ngồi trên một chiếc ghế làm bằng vải bạt, trong tay nắm chặt chiếc điện thoại vệ tinh. Anh ta đi tới gần vách đá, vừa liếm môi vì lo lắng, vừa kiểm lại những việc mình cho người đi làm sau khi xảy ra chuyện, xem có sai sót gì không.
fangli
***
fangli
Thế lửa lúc ấy quá lớn, nên tám Sơn hộ trèo xuống dưới với mục đích cứu viện, lại phải trèo lên. Mạnh Kính Tùng cố giữ bình tĩnh, cho người theo dõi ba sợi dây thừng còn lại kia: Khi cầm sợi dây thừng lên mà thấy có trọng lượng, thì nghĩa là người vẫn còn treo ở trên dây. Nhưng anh ta không dám cho người kéo lên, vì sợ bị đứt dây.
fangli
Sợi dây của Mạnh Thiên Tư là sợi đầu tiên mất trọng lượng, nhưng gần như cùng lúc đó, dây của Giang Luyện nặng hơn. Theo Mạnh Kính Tùng đoán thì Mạnh Thiên Tư đã chuyển sang dây của Giang Luyện.
fangli
Chỉ một lát sau, hai sợi còn lại cũng đứt đoạn. Nếu nghĩ theo hướng tốt, thì chỉ cần không bỏ mạng ngay khi trận hỏa hoạn xảy ra, Mạnh Thiên Tư có thể dựa vào một hai phút này, để chuyển nguy thành an. Còn theo chiều hướng xấu thì, bên dưới đã có người mai phục, ai biết có còn chiêu gì tiếp theo không? Có lẽ đều đã…
fangli
Tình huống không rõ ràng, có nghĩ nhiều cũng vô ích. Mạnh Kính Tùng quyết định gạt suy nghĩ này sang một bên, gọi tám Sơn hộ kia tới hỏi thăm.
fangli
Theo những gì tám người đó nhìn thấy, và kết quả của cuộc thảo luận với Liễu Quan Quốc, anh ta nghi ngờ ở độ cao của đám cháy đó, có thể có ruột núi. Thế là trong tình huống có đủ người trông chừng trên sườn núi, Mạnh Kính Tùng bảo Liễu Quan Quốc dẫn khoảng hai mươi người đi điều tra xem cái hang động nào có ruột núi.
fangli
Tiếp đó, đúng như những gì Mạnh Thiên Tư dự đoán, Mạnh Kính Tùng do dự một hồi, cuối cùng vẫn phải gọi cứu viện: Tiển Quỳnh Hoa hẳn là đang ở trong núi sâu, không có tín hiệu, nhưng Cừu Bích Ảnh thì lại nghe máy rất nhanh.
fangli
Bởi vì không biết Mạnh Thiên Tư đã thoát khỏi nguy hiểm hay chưa, nên Mạnh Kính Tùng cứ nói rõ tình huống bên này trước, để Cừu Bích Ảnh có sự chuẩn bị trước, chứ không cần phải tới luôn —— nhỡ lát nữa Mạnh Thiên Tư bò lên được, chẳng phải bà năm sẽ mất công đi một chuyến à?
fangli
Nhưng bà năm này thường ở vùng Vũ Hán có danh xưng là lò lửa, nên tính tình cũng nóng như lửa, Mạnh Kính Tùng còn chưa kể hết, bà đã quát lên: "Dám phóng hỏa đốt Tiểu Thiên nhà này, để xem cô có vặn đầu nó ra không!"
fangli
Mạnh Kính Tùng có một loại ảo giác: Khi cuộc gọi kết thúc, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng động cơ gầm rú của chiếc mô tô phân khối lớn.
fangli
***
fangli
Dưới vách đá không có động tĩnh gì cả, đám người đi tìm động ở dưới sườn núi cũng chưa có kết quả. Mạnh Kính Tùng chẳng muốn ăn gì cả, đến cả nước cũng thấy khó nuốt, dẫu rằng cổ họng anh ta đã đau rát. Việc duy nhất anh ta có thể làm lúc này chính là thỉnh thoảng lại ngó vào màn hình của chiếc điện thoại vệ tinh, để phòng trường hợp Cừu Bích Ảnh tìm anh ta —— bởi vì ở chỗ này, nghe hay gọi đều khó cả.
fangli
Phía sau có tiếng nhai bánh quy kẽo kẹt, Mạnh Kính Tùng không cần quay đầu lại cũng biết đó là Tân Từ, vì những Sơn hộ khác sẽ không làm những việc đó trước mặt anh ta.
fangli
Mạnh Kính Tùng không thèm quay đầu lại: "Vậy mà cậu vẫn còn ăn được."
fangli
Tân Từ đứng ở chỗ cách Mạnh Kính Tùng hai mét, đây đã là khoảng cách cực hạn của anh ta rồi: "Không ăn uống gì cũng đâu giải quyết được vấn đề đâu. Lão Mạnh, ăn no mới có sức làm việc chứ."
fangli
Mạnh Kính Tùng cười nhạt, lời này rất có lý, nhưng nếu nó xuất phát từ miệng Tân Từ, thì anh ta chẳng thèm đáp lại.
fangli
Tân Từ cũng chẳng quan tâm tới anh ta, mà cứ tiếp tục nhai bánh quy của mình. Mạnh Kính Tùng cảm thấy ồn ào, ngay khi anh ta đang định đuổi Tân Từ biến ra chỗ khác mà ăn, thì âm thanh đó bỗng dừng lại.
fangli
Mạnh Kính Tùng thấy lạ, quay đầu lại xem thử.
fangli
Tân Từ đang há miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vách đá, yết hầu lăn lên lăn xuống mấy lần, rồi mới run rẩy cất thành tiếng: "Lão… Lão Mạnh, có phải tôi nhìn nhầm không? Vừa rồi hình như có cái… đầu, thò… thò lên đây…"
fangli
Thật à?
fangli
Mạnh Kính Tùng rùng mình. Anh ta tin là Tân Từ sẽ không mang chuyện này ra để đùa, nhưng nếu là Mạnh Thiên Tư, thì cô sẽ không làm cái trò "thò đầu lên" như thế. Anh ta nắm chặt sợi dây thừng được quấn ở trên lưng, đi về phía Tân Từ chỉ.
fangli
Bản thân Tân Từ thì không dám mò đến bên vách đá, nhưng khi thấy người khác đi tới đó, anh ta vẫn cảm thấy rùng mình, nên gọi Mạnh Kính Tùng: "Lão Mạnh, anh đứng gần quá rồi, lùi lại một tẹo đi, lùi lại…"
fangli
Bỗng dưng, ở chỗ vách đá cách Mạnh Kính Tùng hai, ba mét, có một bóng đen đột nhiên nhảy lên, vóc người nó chỉ lớn như một con sói lửa, nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn.
fangli
Tân Từ hét ầm lên, chẳng kịp để ý xem nó là cái gì, mà cứ thế chạy đi. Vừa chạy, anh ta vừa nghĩ thầm trong bụng, chết người còn hơn chết ta, không cần biết mày là cái gì, cứ đi tìm Lão Mạnh đi.
fangli
Ai ngờ động tác của con gì đó kia rất nhanh, nó phi thẳng về chỗ anh ta, không đến hai giây sau, đã bám ở trên lưng anh ta rồi.
fangli
Tân Từ chỉ nhận thấy có một cái móng vuốt ấm áp, mềm mại bám ở trên vai, và một thứ gì đó có lớp lông mềm như nhung dán ở trên cổ anh ta. Tân Từ sợ nó là một loài động vật đột biến, có thể nổi điên bất cứ lúc nào, nên lại hét ầm lên.
fangli
Phía bên này, khi Mạnh Kính Tùng nhìn thấy rõ ràng thứ đó là con gì, thì vừa buồn cười vừa bực mình, nhưng vì muốn xem cảnh Tân Từ bị dọa, nên cứ mặc kệ.
fangli
Có mấy Sơn hộ chạy tới, nhìn thấy cảnh đó thì cười ha hả, rồi mới nói: "Tân… chuyên gia trang điểm Tân, không sao đâu, nó là một con khỉ ấy mà."
fangli
Khỉ? Khỉ thì không đáng sợ à? Huống chi con khỉ này còn đang trèo ở trên người anh ta, nhỡ nó quơ móng vuốt vào mắt anh ta, thì có phải thành mù không?
fangli
Tân Từ tức điên lên, muốn lôi con khỉ xuống, nhưng tay vừa mới chạm vào làn da ấm áp của nó, thì lông tơ trên người anh ta đã dựng đứng cả lên, thế là lại hò hét ầm ĩ.
fangli
Cuối cùng cũng có người nói được một câu có lý: "Con khỉ này muốn ăn bánh quy à? Anh ném bánh quy ra đi, đừng cầm trong tay nữa!"
fangli
Mịa, bánh quy!
fangli
Tân Từ vội vàng ném nửa gói bánh quy ra xa. Chiêu này quả nhiên là chính xác, ngay khi bánh quy rời khỏi tay, con khỉ bám ở trên vai anh ta cũng chạy đi.
fangli
Đám người đứng xem cười ầm lên như thể đó là một vở hài kịch vậy. Tân Từ xấu hổ, nhưng lại không dám đuổi theo, nên đành phải đứng im đó lườm con khỉ kia.
fangli
Đó là một con khỉ con, khỉ trắng. Nói nó to bằng con sói lửa là còn nói quá ấy, cái vóc người này còn chưa được một mét đâu. Cái đuôi nho nhỏ, mảnh dẻ lắc lư ở sau lưng.
fangli
Ban đầu con khỉ này bị mùi bánh quy cuốn hút, nên không để ý đến xung quanh, chỉ lo chuyện đuổi theo bánh quy. Đến khi lấy được bánh rồi, nó mới nhận ra mình đang bị một đám người vây quanh, thế là lại giật mình, hoảng sợ.
fangli
Một lát sau, nó ôm lấy bánh quy, xoay người sang chỗ khác, vừa run rẩy, vừa cố gắng đứng thẳng dậy, để chìa phần lưng ra cho mọi người xem.
fangli
Có một Sơn hộ tinh mắt: "Chữ! Có chữ! Trên lưng nó có chữ 'Người' kìa!"
fangli
Điều này thì đúng là kỳ lạ. Bảy tám người xúm lại xem, lúc thì dùng đèn pin soi, lúc lại dùng tay vuốt, để kiểm tra xem chữ này là mới viết hay đã được viết từ lâu.
fangli
Con khỉ càng run rẩy hơn, nó gần như đã cuộn tròn người lại, nhưng vẫn kiên trì đứng đó, dịch lưng ra ngoài, chứ không hề bỏ chạy.
fangli
Một lát sau, đám người đang vây quanh con khỉ tản ra hai bên, nhường đường cho Mạnh Kính Tùng.
fangli
Khi Mạnh Kính Tùng nhìn thấy chữ đó từ phía xa, trên mặt đã xuất hiện nụ cười rồi, đến khi ngồi xuống xem xét kỹ càng thì nói: "Mạnh tiểu thư đã xuống đến nơi, vẫn bình an, hai người còn lại cũng ở đó, đi cùng với cô ấy. Lần này không có thương vong, là nhờ ơn tổ tiên bà bà phù hộ. Mọi người giữ vững tinh thần, chuẩn bị ứng phó với bất kỳ tình huống nào."
fangli
Mọi người yên lặng một, hai giây, sau đó cùng nhau reo hò. Đến khi tản đi, mặt mũi ai nấy đều tràn ngập vẻ vui mừng.
fangli
Thật ra bọn họ cũng không hiểu chữ "người" này có ý nghĩa gì, nhưng mà Mạnh Kính Tùng đã nói như vậy, thì không thể nhầm được.
fangli
Người đã tản đi, nhưng con khỉ kia thì vẫn đứng im đó. Một lát sau, hình như là nó nghe thấy tiếng người đã đi xa, nên thò đầu ra nhìn —— mà cũng lạ lắm nhé, lúc có người thì nó sợ, đến mọi người đi hết, thì nó lại cuống lên —— Con khỉ thấy Tân Từ vẫn còn ngồi đó, thì vội vàng nhảy tới, ngồi xổm xuống, chìa lưng cho anh ta xem.
fangli
Tân Từ bực bội: "Chìa cho tao xem làm gì? Tao có hiểu đâu."
fangli
Cuối cùng, Mạnh Kính Tùng đi tới, anh ta ngồi xổm xuống trước mặt con khỉ, cầm một cái chân trước của nó lên, lắc lư ba cái như người ta bắt tay, sau đó mới bảo một Sơn hộ đứng gần đó: "Lấy cho nó một ít bánh mì, hạnh nhân gì đó."
fangli
Con khỉ kia được anh ta nắm tay thì như trút được gánh nặng, không còn khoe lưng nữa, mà vui vẻ quay sang xử lý nửa gói bánh quy kia. Nó bỏ một mảnh vào trong miệng —— Trước khi cướp được thì hăng hái, còn bây giờ, chắc là cảm thấy không ngon, nên gói bánh đã bị nó ném ở bên. Một lát sau, nó đã bị đống đồ ăn mà Sơn hộ định mang tới cho nó hấp dẫn, nên chạy sang đó. Chữ "người" trên lưng cũng nhảy nhót theo, lúc thì béo lùn, lúc lại cao gầy.
fangli
Lúc này Tân Từ mới tỉnh tảo lại, anh ta tò mò hỏi Mạnh Kính Tùng: "Lão Mạnh, sao có một chữ 'người' mà anh lại nhìn ra được nhiều tin tức thế?"
fangli
Mạnh Kính Tùng không muốn nói nhiều: "Đây là ám hiệu của tôi và Thiên Tư, nói cậu cũng không hiểu đâu."
fangli
Hứ!
fangli
Tân Từ đang bực bội, bỗng nhớ ra lúc nãy Mạnh Kính Tùng chỉ đứng bên xem, chứ không hề giúp đỡ mình, anh ta lại càng thấy ngứa mắt hơn.
fangli
Tân Từ mỉa mai: "Anh và Thiên Tư? Còn ám hiệu nữa? Giữ khoảng cách đi lão Mạnh."
fangli
Mạnh Kính Tùng sầm mặt lại: "Cậu có ý gì? Tôi và Thiên Tư thì có vấn đề gì? Cậu nói cái giọng đó là định móc mỉa ai?"
fangli
Tân Từ nói xong thì đã biết mình lỡ lời rồi, khi thấy Mạnh Kính Tùng tức giận, thì vội vàng ôm vai anh ta, sửa lời: "Tôi cũng chỉ quan tâm anh thôi mà, lão Mạnh. Anh đã kết hôn hai lần rồi, mà đa số thời gian đều ở bên cạnh Thiên Tư, kiểu gì chị dâu chẳng nghĩ nhiều, đến lúc đó lại đòi ly hôn với anh. Anh có muốn cưới tiếp, cũng khó…"
fangli
Cái quỷ gì vậy. Mạnh Kính Tùng dở khóc dở cười, hạ thấp vai xuống để tránh khỏi tay Tân Từ. Ngay khi anh ta định nói gì đó, thì phía xa xa bỗng có tiếng xôn xao.
fangli
Mạnh Kính Tùng mới ngẩng đầu lên, Khâu Đống đã chạy đến chỗ anh ta, vẫn còn đang thở hổn hển: "Trợ lý Mạnh, ruột núi, dưới kia phát hiện ra… ruột núi."
fangli
Mạnh Kính Tùng chạy lên hai bước: "Bạch Thủy Tiêu đâu? Chạy mất rồi à?"
fangli
Sắc mặt Khâu Đống thay đổi: "Không phải, cô ta… cô ta vẫn ở trong đó. Anh Liễu cũng không biết phải làm gì bây giờ nữa… Trợ lý Mạnh, anh qua đó xem đi."
fangli
***
fangli
Sau khi nghỉ ngơi, bổ sung đồ ăn, nước uống xong, nhóm Mạnh Thiên Tư lại tiếp tục lên đường. Vì ba người đều có tâm sự riêng, nên bầu không khí rất lạnh lẽo.
fangli
Giang Luyện là vì giấc mộng kia, mà cảm thấy tinh thần mệt mỏi, giống như đó không phải là một giấc mơ, mà là sự thật vậy. Anh có cảm giác mình đã từng chạy thục mạng như vậy, cái cảm giác vừa sợ hãi vừa buồn rầu đó kéo dài từ trong mơ ra ngoài đời. Nó lan ra khắp người anh, khiến trái tim anh lười nhác, nên chẳng nói năng gì.
fangli
Mạnh Thiên Tư thì là do nghe thấy lời nói mơ của Giang Luyện. Cô cảm thấy là do "mẹ bảy, mẹ năm" của mình khiến anh nhớ tới những hồi ức không tốt lắm. Nhưng đó là chuyện riêng của anh, cô không tiện hỏi, mà cũng không thể hỏi.
fangli
Trong ba người, chỉ có mình tâm sự của Thần Côn là đơn thuần nhất: Ông rất lo lắng cho con khỉ kia, sợ nó còn chưa lên đến trên sườn núi, thì đã bị con rắn khổng lồ kia nuốt chửng rồi.
fangli
Cho nên ông là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Thần Côn kể nỗi u sầu của mình cho Mạnh Thiên Tư nghe. Mạnh Thiên Tư trả lời ông: "Một rắn, một khỉ, trên người đều có bùa của cháu, chú nghĩ xem người một nhà thì có đánh nhau không? Vấn đề này mà cũng phải hỏi…"
fangli
Câu nói cuối cùng, chứa đầy sự khinh bỉ.
fangli
Thần Côn xấu hổ, yên lặng tụt lại phía sau: Sao vấn đề đơn giản thế mà mình lại không nghĩ ra. Mang cái danh ba tầng cánh sen mà như vậy, đúng là mất mặt.
fangli
Nhưng mà hai câu nói này đã nhắc nhở Giang Luyện, anh đi nhanh hơn hai bước, ngang hàng với Mạnh Thiên Tư: "Mạnh tiểu thư, cái chữ 'người' cô viết, rốt cuộc là ý gì?"
fangli
Mạnh Thiên Tư trả lời: "Bí mật."
fangli
Giang Luyện "ừ" một tiếng, không hỏi thêm nữa.
fangli
Nhưng mà Mạnh Thiên Tư muốn nói. Cô trả lời như vậy, chỉ là do cô có thói quen nói chuyện vòng vèo, bởi vì thứ gì được đến quá dễ dàng, thì sẽ không còn quý giá nữa. Cô phải vòng vèo một phen, mới thể hiện được giá trị của bản thân —— Bây giờ anh chỉ hỏi mỗi một câu, rồi không hỏi thêm nữa, làm cô như mắc nghẹn. Đến khi không chịu nổi nữa, cô đành phải lên tiếng hỏi anh: "Thế anh nghĩ thế nào?"
fangli
Giang Luyện nói: "Tôi nghĩ là chắc bọn cô có một quyển từ điển ám hiệu riêng, chỉ cần một chữ là có thể thể hiện được những ý nghĩa phức tạp… Nhưng mà tôi lại cảm thấy, làm vậy thì có vẻ hơi ngu, mà lượng từ cần ghi nhớ cũng quá nhiều…"
fangli
Mạnh Thiên Tư nói: "Tất nhiên không phải rồi. Thật ra ý, cái này cũng giống như ảo thuật thôi, nói trắng ra thì nó chẳng có gì lạ cả…"
fangli
Giang Luyện nhắc nhở cô: "Không phải là bí mật à?"
fangli
Mạnh Thiên Tư lập tức dừng lại, một hồi lâu sau mới phun ra một câu: "Thế thì anh cứ nghẹn đi."
fangli
Cô tức giận, sải bước đi nhanh về phía trước, ai ngờ phía sau lưng cũng có tiếng bước chân đuổi theo. Giang Luyện đi theo cô: "Tôi nghĩ một lát, cảm thấy nó cũng không phải bí mật gì, chỉ là hỏi lần đầu tiên thì không nói —— Có miệng là để nói yêu cầu của mình, tôi nhớ kỹ rồi, hiện tại xem ra, chỉ hỏi một lần cũng không được luôn."
fangli
Mạnh Thiên Tư suýt nữa thì bật cười vì tức giận, nhưng mà cô vẫn phải cố kìm lại: "Rất nhiều chuyện, vốn dĩ phải thử nhiều lần mới có kết quả."
fangli
Giang Luyện "ừ" một tiếng: "Tôi hiểu rồi, lời này của cô cũng tương tự với 'gái ngoan sợ trai bám'. Cứ hỏi thêm vài lần nữa, kiểu gì cũng có được kết quả. Nhưng tôi cảm thấy, trai tốt không bám đuôi, con người phải biết điều, người ta đã không muốn nói thì thôi —— Cho nên Mạnh tiểu thư, cái chữ 'người' mà cô viết kia, rốt cuộc là có ý gì?"
fangli
Mạnh Thiên Tư vừa bực mình, vừa buồn cười, nhưng mà người ta đã nghe lời như thế rồi, thì cô cũng không cần vòng vèo thêm nữa.
fangli
Cô quay đầu lại nhìn Thần Côn, rồi nói nhỏ: "Cái chữ đó, là chuyên để cho Kính Tùng xem. Theo quy định của Sơn quỷ, không nuôi người thừa, ai cũng phải có một cái nghề —— tổ tiên của Kính Tùng làm nghề thu mua quần áo cũ, chuyên mua lại đồ cũ của nhà giàu, về giặt giũ, may vá lại, rồi treo lên bán."
fangli
Cái này có vẻ khá mới mẻ, Giang Luyện chăm chú lắng nghe.
fangli
"Bình thường nghề bán quần áo cũ này, là có thể mặc cả, có giá quy định, cũng có giá mặc cả. Giá mặc cả thường là gấp đôi giá quy định và cộng thêm mười. Ví dụ như giá mặc cả là bảy mươi, giá quy định ba mươi, anh trả giá năm mươi —— người bán so với giá quy định, biết là mình vẫn được lời, thì giả vờ phàn nàn mấy câu thua lỗ, rồi bán cho anh."
fangli
Giang Luyện muốn cười, bây giờ buôn bán cũng vẫn vậy mà, chiêu thức không bao giờ lỗi thời.
fangli
"Nhưng quần áo quá nhiều, không ai nhớ hết giá quy định của chúng nó được. Mà ghi chép ở trong vở, thì đến lúc muốn tìm lại sẽ rất khó. Vì vậy bọn họ sử dụng mật mã riêng, ghi giá quy định ở trên vạt áo, lúc nào quên mất, thì lại giở ra xem."
fangli
Giang Luyện hiểu ra: "Chữ 'người' này là mật mã đại biểu con số à?"
fangli
Mạnh Thiên Tư gật đầu: "Mỗi nhà có một quy tắc đặt mật mã riêng, tổ tiên của Kính Tùng là dùng 'đầu' để định số. Ví dụ như chữ 'Ruộng 田' không có đầu, biểu hiện cho số 0. Chữ 'Thân 申' trên dưới đều có đầu thì là số 2, chữ 'Vương 王' có sáu đầu được dùng thay cho số 6…"
fangli
Giang Luyện lập tức tiếp lời cô: "Chữ 'người' có… ba đầu, nghĩa là 3?"
fangli
Mạnh Thiên Tư đáp: "Từ nhỏ Kính Tùng đã quen với biện pháp này, thường sử dụng nó để làm chữ số, nhân tiện cũng dạy tôi luôn."
fangli
"Hiện tại trên dưới đều mất liên lạc, anh có viết cả câu 'Bọn em đều bình an' lên người khỉ, anh ấy cũng không dám xác định đó là anh viết, hay là người khác giả vờ —— Viết một chữ 'người', thì anh ấy sẽ biết đó là tôi viết, mà chữ này còn thể hiện được số 3, nghĩa là bên này có ba người, cho nên anh ấy nhìn là sẽ hiểu."
fangli
Đúng là giống với ảo thuật, nếu không có ai giải đáp thì nghĩ nát óc cũng không ra, nhưng khi đã được giải đáp rồi, thì sẽ thấy nó rất bình thường. Giang Luyện nghĩ một hồi, cảm thấy đây đúng là một đám người có học: "Chữ có mấy đầu thì đại biểu cho số đó, đúng là…"
fangli
Mạnh Thiên Tư còn chưa kịp nói gì, Thần Côn đã nhào tới: "Đầu gì cơ? Đầu gì mà mấy cái? Oa… đúng là, rất nhiều đầu nhỉ…"
fangli
Giang Luyện sững sờ, rồi cũng nhìn lên phía trước.
fangli
Thì ra bọn họ đã vào tới rừng núi từ lúc nào.
fangli
Nhìn ở góc độ gần, những ngọn núi đó còn giống đầu người hơn —— —— Cả đám cúi đầu, dùng con mắt khổng lồ không có con ngươi, để nhìn ba con kiến nhỏ bé đang xông vào địa phận của mình.
fangli
Đi thêm một lát, Mạnh Thiên Tư bỗng chạy tới chỗ một ngọn núi đá ở bên phải.
fangli
Ngọn núi đá này phải cao hơn hai trăm mét, trên đỉnh núi có khá nhiều cây xanh, mọc san sát nhau, nhìn rất giống với búi tóc của con gái, đúng là giống với cái đầu mỹ nhân hơn những ngọn núi trọc khác.
fangli
Mạnh Thiên Tư dừng lại ở vị trí cách núi đá mấy mét, điều chỉnh hướng đèn pin đeo trên đầu, soi vào một chỗ trên vách đá, chỉ cho hai người còn lại xem: "Chỗ kia có chữ."
fangli
Giang Luyện ngẩng đầu lên xem, chỉ có thể nhìn ra đó là hai chữ, nhưng vì nó quá phức tạp, anh không thể đọc được nó là chữ gì.
fangli
Mạnh Thiên Tư nói: "mật núi được treo ở trong ngọn núi này. Nghe nói hai chữ này là 'can đảm' (*), có người nói nó là chữ của Thương Hiệt, cũng có người nói nó là chữ giáp cốt."
fangli
(*) nguyên văn là đảm khí, nghĩa là can đảm, mà đảm có nghĩa là mật
fangli
Chữ giáp cốt: chữ được khắc trên mai rùa và xương thú thời nhà Thương, Trung Quốc, khoảng thế kỷ 16-11 trước công nguyên.
fangli
Thần Côn nói chen vào: "Chắc là chữ của Thương Hiệt đấy. Trước kia chú có nghiên cứu về chữ giáp cốt một thời gian, chữ 'khí' trong chữ giáp cốt tương tự như chữ 'ba' cơ, giống kiểu một cơn gió thổi qua ấy, chứ không viết như thế này đâu."
fangli
Người này còn nghiên cứu cả chữ giáp cốt cơ, Mạnh Thiên Tư nhìn Thần Côn một lát, trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ: Thần Côn làm ba tầng cánh sen của cô cũng không hẳn là chỉ được mỗi cái mác —— Mấy trăm năm qua, ba tầng cánh sen đều là "võ", có một người về "văn" cũng được đấy chứ.
fangli
Giang Luyện ngẩng đầu nhìn ngọn núi đá: Treo ở bên trong… chẳng lẽ ở trên cao kia có cửa hang, nối liền với một hang động bí ẩn nào đó à?"
fangli
Mạnh Thiên Tư lắc đầu: "Không có, không có hang động."
fangli
Giang Luyện không hiểu.
fangli
Mạnh Thiên Tư giải thích thêm: "Đây là một tảng đá lớn, không có hang động, cũng không có ruột núi."
fangli
Giang Luyện cảm thấy lời cô nói rất mâu thuẫn: "Cô vừa mới nói, mật núi được treo trong ngọn núi này mà."
fangli
Mạnh Thiên Tư đáp sang hướng khác: "Anh có từng nghe nói, một việc kỳ lạ xảy ra trong thời Hán không?"
fangli
Sau đó cô lại tự nói tiếp: "Có một đám người đục núi khai thác đá, ngọn núi đá bị đục đẽo từng tảng nhỏ một, một lần nọ, khi đang khai thác đá, ngọn núi đột nhiên nứt ra thành một cái động.
fangli
"Trong động có người, nhưng đều chết hết rồi, chỉ còn mỗi xương cốt thôi. Trên mắt cá chân vẫn còn treo những sợi xích sắt được gắn ở trên núi đá."
fangli
Giang Luyện hỏi cô: "Là có người bị nhốt ở trong hang động, còn cửa hang thì bị đá lấp kín à?"
fangli
Mạnh Thiên Tư lắc đầu: "Không phải, nó là một tảng đá nguyên vẹn, nhưng ở giữa của tảng đá lại có một cái động —— cũng giống với lúc sản xuất thủy tinh ấy, công nghệ không tốt, khiến trong thủy tinh có những bọt khí nhỏ."
fangli
Giang Luyện bật cười: "Trong lúc núi đá hình thành, đúng là có khả năng nó bị rỗng ruột. Nhưng cô nói bên trong có nhốt người, thì lại không hợp lý: Cả một tảng đá, không có khe hở, cũng không có ruột núi, thì người đi vào đó kiểu gì?"
fangli
Câu trả lời của Mạnh Thiên Tư khiến anh run sợ: "Là chúng tôi nhốt vào trong đó."
Like this:

3 thoughts on "Xương Rồng | Quyển IV | Chương 14"

  1. gay cấn quá, sơn quỷ bắt đầu triển khai tài năng rồi đây. Chờ bạn mòn mỏi lifangg ơi!!!

    ReplyDelete
    Replies
    1. tớ sẽ cố gắng edit đều ^^

      Delete
  2. "mật núi được teo ở trong ngọn núi này." -> treo

    ReplyDelete