LỊCH ĐĂNG

Do công việc tương đối bận nên mình sẽ set lịch đăng vào thứ 5 hàng tuần. Số lượng chương ngẫu nhiên tùy theo thời gian rảnh. Mình đang sửa lại xưng hô của các nhân vật với nhau nên có thể sẽ bị lệch so với các chương cũ nha.
Xương Rồng | Quyển IV | Chương 11

Xương Rồng Đốt Rương

Tác giả: Vĩ Ngư

Chuyển ngữ: Li


Thần Côn rất không hài lòng với lời thề của mình, do lúc đọc đến câu "nay máu nhỏ cánh sen", ông đã quên mất nó, mà cứ thế đọc tiếp câu sau "bắt đầu từ ngày hôm nay".
fangli
Vì biểu đạt thành ý của mình, ông hỏi Mạnh Thiên Tư có cần làm lại không. Mạnh Thiên Tư trả lời ông: "Vậy là được rồi, dù sao ngày mai nó cũng không còn giá trị nữa."
fangli
Lời này có khác gì, dù sao hôm nay ăn cơm, ngày mai vẫn đói, nên hôm nay khỏi cần ăn luôn? Dù chỉ làm hòa thượng một ngày, ông cũng phải gõ chuông đúng giờ chứ.
fangli
Thần Côn tức giận, nhưng do tính ông dễ quên nên chẳng bao lâu sau đã chẳng còn giận nữa. Lại thêm thân phận của ông hôm nay đã là ba tầng cánh sen cao quý, có thể đi thăm dò bí mật về mật núi, cách chiếc rương ở núi Côn Lôn gần hơn một chút, thì ông lại thấy sướng rơn.
fangli
Trong lúc Mạnh Thiên Tư và Giang Luyện nối những đoạn dây thừng tĩnh lực lại, Thần Côn cũng ở bên giúp đỡ. Sau một hồi làm việc, ông bỗng nhớ ra một chuyện, nên quay sang hỏi Mạnh Thiên Tư: "Cháu nói em Tiển là mẹ bảy của cháu nhỉ?"
fangli
Mạnh Thiên Tư làm việc luôn tay, chỉ cho ông mỗi một chữ "vâng".
fangli
"Là xếp hạng thứ bảy hả? Thế trước em ấy còn có ba, bốn, năm, sáu nữa, đúng không?"
fangli
Mạnh Thiên Tư lại "vâng" một tiếng.
fangli
Thần Côn tò mò: "Đây là cách gọi của bọn cháu hả? Tất cả các cô, dì, thím trong nhà đều được gọi là mẹ à?"
fangli
Mạnh Thiên Tư lười giải thích, nhưng lại muốn trêu chọc ông: "Không đâu, là cháu có bảy người mẹ."
fangli
Giang Luyện thuận miệng hỏi một câu: "Thế mẹ ruột cô thì sao? Bác ấy xếp thứ mấy?"
fangli
Vốn dĩ anh còn định hỏi đùa cô là, một người mẹ ruột tìm cho con gái mấy người mẹ nuôi liền, thì có thấy ghen khi con gái thân với mẹ nuôi hơn không. Ai ngờ, Mạnh Thiên Tư lại im lặng một hồi, sau đó đáp lại mập mờ: "Không có."
fangli
Từ trước đến nay Giang Luyện luôn nhạy cảm với những chi tiết nhỏ nhặt này. Thấy cô đột nhiên yên lặng, anh đã nhận ra có điều lạ thường rồi, đến lúc nghe được câu "không có", thì anh biết câu hỏi của mình quá lỗ mãng.
fangli
Thần Côn lại không như anh, khi nghe thấy cô nói vậy, thì ông thở dài như gặp được người có chung cảnh ngộ: "Chú cũng không có. Nói ra thì chú bị người ta vứt ở cửa một cái thôn nhỏ. Những năm đó, rất nhiều trường hợp như vậy, muốn tìm cũng không thể tìm được."
fangli
Rồi ông quay sang hỏi Giang Luyện: "Tiểu Luyện Luyện, cháu thì sao?"
fangli
Giang Luyện không nghĩ tới cuối cùng vấn đề này sẽ quay lại chỗ mình, anh mỉm cười, đáp lại rất nhanh: "Cháu không nhớ rõ."
fangli
Có vẻ là sợ bọn họ không tin, anh còn bổ sung thêm: "Cháu được người nhận nuôi, chuyện trước kia, cháu không nhớ nữa."
fangli
***
fangli
Hai sợi dây thừng được nối vào nhau, một dài một ngắn, sợi dài là dây chủ, sợi ngắn làm dây phụ. Do trên tảng đá này không có chỗ thích hợp để làm điểm cố định, Giang Luyện lại nhìn trúng hai cái cây nằm ở bên dưới, cách tảng đá khoảng mười mét, thế là anh bò qua đó thử nghiệm xem cây có chịu được sức nặng của mình không. Khi xác định được điểm cố định rồi, anh mang cả hai sợi dây thừng chủ phụ sang, lần lượt buộc mỗi sợi một cây để đề phòng bất trắc, sau đó mới sử dụng dây thừng để leo xuống.
fangli
Hai sợi dây thừng, ba người dìu dắt nhau leo xuống. Cũng vẫn là Mạnh Thiên Tư đi trước mở đường. Đối với việc này, Giang Luyện không tranh với cô, bởi vì con đường có cô "đi" qua mới là con đường an toàn. Mặc dù kỹ thuật của Thần Côn chẳng ra sao, nhưng vì có Giang Luyện ở bên giúp đỡ, nên ông cũng không luống cuống. Mà khi tâm tình bình thản, làm việc gì cũng dễ dàng hơn.
fangli
Không biết là do thời tiết hôm nay không tốt lắm, hay là do làn khói đen bên trên vẫn chưa tan, mà ba người không thể nhìn được những ánh nắng quý hiếm hay chiếu vào "cái đầu mỹ nhân" —— đoạn đường sau đó, hầu như là đi trong bóng tối, vì để tiết kiệm điện, ba người chỉ bật mỗi một chiếc đèn pin chiếu sáng.
fangli
Cảnh tượng đó, nên muốn tìm một thứ để hình dung, thì Thần Côn cảm thấy nó giống như hai sợi tơ nhện treo trong một chiếc thùng sắt to lớn, trống rỗng, có nắp đậy. Mà ở trên tơ nhện có mấy con đom đóm đang chậm chạp di chuyển.
fangli
Đoạn đường ba trăm mét trước đó kết thúc quá nhanh, khiến ông nghĩ rằng bảy trăm mét tiếp theo này cũng sẽ nhanh thôi. Kết quả ông đã được mở rộng tầm mắt: Thì ra lúc dùng dây thừng leo xuống dưới, phải dùng tốc độ chậm thế này. Vết thương của Giang Luyện mới được băng bó xong, nếu tốc độ quá nhanh, vết thương có thể sẽ bị rách ra, thế nên Mạnh Thiên Tư rất chú ý trong việc điều khiển tốc độ. Lại thêm lúc vượt qua "điểm nối" cũng tốn không ít thời gian nữa…
fangli
Thậm chí ba người còn giải quyết bữa cơm ngay trên dây thừng.
fangli
Mỗi người một que bổ sung năng lượng, trong ánh sáng của chiếc đèn pin, Thần Côn có thể nhìn thấy những mảnh vụn thức ăn chậm rãi bay xuống dưới. Về phần nước, bọn họ cũng rất tiết kiệm, mỗi người chỉ uống một nắp bình thôi.
fangli
Sau khi ăn xong, Mạnh Thiên Tư mở chiếc túi ở bên hông ba lô ra, để bọn họ nhét vỏ của que bổ sung năng lượng vào. Thần Côn rất tích cực trong việc thu gom rác này, nhưng Giang Luyện thì không.
fangli
Thần Côn tưởng là anh đã vứt vỏ đi rồi, nên nói với anh: "Tiểu Luyện Luyện, cháu làm vậy là không được đâu. Sơn quỷ chúng ta phải biết chú ý bảo vệ môi trường chứ. Vỏ nhựa mà ném lung tung như thế rất ảnh hưởng tới môi trường."
fangli
Mạnh Thiên Tư suýt nữa bật cười khi nghe ông nói "Sơn quỷ chúng ta".
fangli
Giang Luyện đành phải móc nửa que chưa ăn hết, được anh cất vào trong túi ra cho ông xem: "Cháu chưa ăn hết mà."
fangli
Thần Côn ngạc nhiên: "Một que nhỏ như vậy mà cháu còn không ăn hết?"
fangli
Cái này thì không phải, Giang Luyện cười: "Cháu chỉ tiết kiệm đồ ăn thôi."
fangli
Mạnh Thiên Tư không nói gì cả, nhưng cô bỗng nhận ra, Giang Luyện là một người không có cảm giác an toàn.
fangli
Chắc chắn anh là kiểu người, trong nhà có lương thực dự trữ, ít nhất cũng phải trữ đồ ăn cho cả một tháng. Trong tình huống chưa rõ ràng, nếu cho anh một miếng bánh, anh sẽ không ăn hết, mà phải giữ lại một nửa, vì sợ bữa sau không còn gì mà ăn.
fangli
Người đã từng bị đói thì thường đều như vậy. Dù là sau này không còn bị đói nữa, nhưng những chi tiết nhỏ mà có khi chính họ cũng chẳng chú ý đó, vẫn sẽ được giữ lại.
fangli
Sơn quỷ rất thích dùng núi để nói về người. Thuở bé, khi Cao Kinh Hồng dạy cô về đạo lý làm người, tùng chỉ lên ngọn núi ngay trước mặt: "Tư Bảo Nhi, con xem kìa, đỉnh núi này đã hơn triệu năm rồi đấy."
fangli
Khi đó cô mới năm, sáu tuổi, không biết "hơn triệu năm" là bao nhiêu, mà chỉ biết là rất già.
fangli
Cao Kinh Hồng còn nói: "Mới đầu, nó không như thế đâu. Là sau này bị gió thổi, bị nước xối, nên mới trở thành hình dạng thế này."
fangli
Có lẽ lúc ấy Đại Nương Nương muốn nói là "phong hóa" và "nước chảy đá mòn", nhưng sợ cô không hiểu, nên đổi thành mấy từ dễ hiểu hơn.
fangli
Khi ấy, cô muốn tỏ ra là mình thông minh, nên đã nói: "Không phải mà. Con cũng hay bị gió thổi, ngày nào đi tắm cũng phải giội nước mà, đâu có thay đổi hình dạng đâu."
fangli
Cao Kinh Hồng cúi đầu xuống cười với cô: "Có thay đổi chứ, nó sẽ thay đổi dần dần. Tư Bảo Nhi, sau này lớn lên con sẽ hiểu, mỗi một việc xảy ra trong đời con, đều là những làn gió thổi qua con, những giọt nước xối lên người con. Còn con sẽ dần dần thay đổi vì chúng."
fangli
Rồi bà tự lẩm bẩm: "Giống như Đoạn Nương Nương vậy. Nếu người phi công Anh kia không chết, thì cuộc đời bà ấy sẽ không phải như vậy. Đó là một trận cuồng phong, hồng thủy trong số mệnh bà ấy, nó thổi bay, làm xói mòn, thay đổi cuộc đời vốn có của bà."
fangli
Lúc đó, Mạnh Thiên Tư còn không hiểu những lời này. Nhưng dần dần, cô đã hiểu.
fangli
Những cơn gió lướt qua, những giọt nước rơi xuống kia, sẽ vĩnh viễn ghi dấu trong cuộc đời bạn: Hóa thành một tiếng thở dài của bạn trong nhiều năm sau, hoặc là cách làm việc dứt khoát của bạn, sự mất tự tin của bạn khi gặp người xa lạ, cũng có thể là hành động chỉ ăn một nửa que bổ sung năng lượng, nửa còn lại bỏ vào túi để dành.
fangli
***
fangli
Người ở trong bóng tối, sẽ mất đi khái niệm thời gian. Khi xuống đến dưới đáy vực, Thần Côn còn tưởng rằng vẫn là ban ngày, nhưng theo đồng hồ của Mạnh Thiên Tư thì đã là tám giờ tối.
fangli
Cho nên, ông đã vận động liên tục với cường độ lớn lâu thế cơ à?
fangli
Ban đầu Thần Côn còn không thấy mệt, nhưng khi nghe thấy số giờ, ông lại cảm thấy hai chân nhũn cả ra, hai cánh tay thì không nhấc lên nổi.
fangli
Nhưng một câu nói của Mạnh Thiên Tư đã khiến sức lực trên người ông quay trở lại: "Từ đây đến chỗ đầu mỹ nhân treo mật núi, còn phải đi bốn tiếng nữa. Giữa đoạn đường có một cây đa (*), năm đó bà cố Đoạn đã nghỉ chân ở đó. Chúng ta cũng có thể nghỉ ngơi ở đó khoảng hai tiếng —— phải có tinh thần, thì mới làm việc tốt được."
fangli
(*) Thực ra nó là cây Gừa, cùng họ với Đa, nhưng tớ để Đa cho dễ hiểu
fangli
Thần Côn cảm thấy, nơi Đoàn tiểu thư từng nghỉ chân, thì có thế nào ông cũng phải đi chiêm ngưỡng.
fangli
Dưới vách đá là những đoạn dây thừng bị đốt cháy rơi rụng ngổn ngang. Có hai sợi vắt trên một chiếc cây cao, tạo thành một đoạn dây dài vắt ngang qua không trung, giống như những sợi dây diện.
fangli
Giang Luyện nhặt một sợi dây dưới đất lên xem. Dù nó chỉ có một đoạn, nhưng trọng lượng thì vẫn phải mấy chục cân. Anh mượn con dao của Mạnh Thiên Tư, cắt nó thành mấy đoạn dây dài trăm mét, quấn vào nhau, do anh và Thần Côn thay phiên cõng. Khi được hỏi, anh chỉ nói là biết đâu sẽ dùng đến.
fangli
Ba người lại bắt đầu bôn ba.
fangli
***
fangli
Đúng như những gì Đoạn Văn Hi viết trong nhật ký, lớp cành lá rụng mục nát ở dưới đáy vực xếp thành từng tầng từng tầng. Sau quãng thời gian dài tích lũy, nó phải dày như chiều cao của một người lớn: Có những chỗ còn có thể tạm đặt chân, nhưng có những chỗ đã mục nát thành một vũng bùn, lỡ chân một cái là chẳng thấy đỉnh đầu đâu.
fangli
Mạnh Thiên Tư đi trước dẫn đường, cô cố gắng dẫm lên những cành cây, nhánh cây, bởi vì lớp cành lá mục nát kia gần như đã cao đến chỗ những cành cây thấp nhất, khiến cho cả tán cây như mọc ngay sát mặt đất, để người ta có thể qua lại thuận tiện.
fangli
Chỉ khi nào không có cây cối để mượn đường, cô mới phải dùng cành cây để dò đường.
fangli
Thảo nào phải đi hơn bốn tiếng, chất lượng đường xá quá kém mà.
fangli
Thần Côn đi trên con đường gập ghềnh ấy, bỗng nghĩ tới việc phải tìm ảnh chụp của Thịnh Trạch Huệ, thế là ông cứ ngó nghiêng để nhìn. Sau đó ông tụt lại phía sau, Giang Luyện sợ ông đi chậm quá sẽ ảnh hưởng tới tiến độ, nên cũng đi chậm lại, để thỉnh thoảng còn kéo ông đi.
fangli
Dưới đáy vực thực sự giống như một thế giới khác.
fangli
Như bình thường, thực vật có tính hướng sáng, nên mới có câu "hướng về phía mặt trời". Nhưng dưới đáy vực không có ánh nắng, cho nên cành cây không có phương hướng mọc nhất định, mà cứ thích bên nào, nó mọc chĩa sang bên ấy. Không biết đất ở đây có quá màu mỡ không, mà kích thước của bọn chúng rất khổng lồ, chứ không hề giống những cái cây ở bên ngoài. Trong bóng tối, những bóng cây vặn vẹo kia tạo cho người ta một cảm giác ghê rợn: Có cái thì giống một nửa gương mặt đang cười nhe răng, có cái lại giống như một kẻ hung thủ đang núp ở trên cao, chuẩn bị nhào xuống.
fangli
Nhưng mà trên đường đi, ba người không gặp phải con thú nào cả, chắc là đã chạy ra xa hết rồi. Mỗi khi ánh đèn pin quét qua, chỉ gặp được những con sâu bọ nho nhỏ, như nhện chân dài, hay những con côn trùng cánh thẳng. Nhưng bọn chúng rất mẫn cảm với ánh sáng, khi ánh sáng vừa soi tới, chúng sẽ hoảng hốt đứng ngây ra đó, hoặc là bỏ chạy mất tăm.
fangli
Ban đầu Thần Côn còn giật mình, phải đi sát bên cạnh Giang Luyện, sau khi đi một hồi, ông đã thành thói quen, còn vừa đi vừa buôn chuyện với Giang Luyện: "Cháu xem, Mạnh tiểu thư giống một ngọn đèn nhỉ."
fangli
Giang Luyện cảm thấy, lời này thật vớ vẩn: đúng là Mạnh Thiên Tư dẫn đường rất cẩn thận, an toàn, nhưng mà bảo cô giống "ngọn đèn chỉ đường" thì có quá đáng không?
fangli
Nhưng mà, ngay sau đó anh đã biết là do mình hiểu sai ý của ông.
fangli
"Cháu nhìn xem, xung quanh con bé, giống như có một lớp màng bảo vệ, không có con thú nào có thể xâm nhập được. Thế có giống phạm vi chiếu sáng của một cái đèn không? Bên ngoài là sự nguy hiểm khôn lường, nhưng chỉ cần chúng ta đứng ở trong vòng tròn đó, thì sẽ rất an toàn."
fangli
Giang Luyện không dám bình luận nhiều: "Vậy thì chú đi sát theo cô ấy, tuyệt đối đừng đi ra ngoài."
fangli
Thần Côn cũng không muốn ra ngoài, nhưng con người có ba việc gấp, sau khi đi thêm một đoạn, ông không nhịn nổi nữa.
fangli
Đầu tiên, ông hỏi nhỏ Giang Luyện: "Cháu nói xem… Chú có thể bảo Mạnh tiểu thư đi theo… hoặc là cố gắng đứng gần một chút không?"
fangli
Giang Luyện hỏi lại ông: "Chú cảm thấy như vậy có ổn không?"
fangli
Không ổn. Thần Côn lúng túng, nhưng ông thực sự không nhịn được: "Thế, cháu có thể đi với chú không?"
fangli
Hai người cùng giới tính, thì rất dễ xử lý. Giang Luyện gọi Mạnh Thiên Tư lại, bảo cô đợi một lát, bọn anh muốn đi "giải quyết việc riêng".
fangli
Nhưng mà anh cũng không đứng ngay bên cạnh ông: Sau khi đưa Thần Côn ra xa xa, thấy xung quanh không có vấn đề gì, Giang Luyện đứng dịch ra mấy bước, quay lưng về phía ông.
fangli
Thần Côn cầm một hòn đá trong tay để đề phòng tình huống bất ngờ. Dù rằng Mạnh Thiên Tư và Giang Luyện đều ở trong tầm mắt của ông, nhưng đủ loại phim kinh dị muôn hình muôn vẻ đã dạy ông, không thể lạc quan một cách mù quáng: Biến cố thường xảy ra trong lúc ngủ, đừng nói là có bạn ở gần, mà bạn nằm ngay bên cạnh cũng chưa chắc đã có thể cứu được.
fangli
Ông quyết định đánh nhanh thắng nhanh. Khi Thần Côn đang run rẩy kéo khóa quần, còn chưa kịp kéo hết, thì ông bỗng nhìn thấy ở trong một bụi cỏ gần đó, có một miếng da màu trắng đang động đậy.
fangli
Tóc gáy Thần Côn dựng đứng, ông hét ầm lên: "Chuột! Chuột hai chục cân!"
fangli
Cùng lúc đó, ông ném hòn đá trong tay về phía con chuột, sau đó chẳng thèm kéo quần nữa, mà cứ thế quay người chạy về phía sau.
fangli
Được lắm, cả cuộc đời ông, sợ nhất là chó, sau đó là chuột. Một con chuột to như con chó, nghĩa là được tổng hợp cả hai thứ ông sợ, mà còn là màu trắng chứ!
fangli
Giang Luyện nghe thấy tiếng ông, thì đã quay lại ngay rồi. Thần Côn đang bám víu vào tay anh, hai hàm răng gõ vào nhau lách cách. Mạnh Thiên Tư cũng đã chạy tới, hỏi ông: "Chuột ở đâu?"
fangli
Thần Côn run rẩy chỉ về phía con chuột, da đầu lại bắt đầu tê dại: Vậy mà nó vẫn còn ở đó! Quả nhiên, chuột to rồi, gan cũng bự hơn, thấy người còn không thèm chạy.
fangli
Mạnh Thiên Tư nhíu mày: "Không thể nào."
fangli
Cái đám chuột này, chạy rất nhanh, lại có thêm "tránh Sơn thú" ở đây, thì nó đã chạy mất tăm rồi ấy chứ, sao có thể nằm đó giả chết được.
fangli
Cô đi đến gần xem, còn ngồi xổm xuống quan sát. Sau đó cô tức giận quay đầu lại vẫy Giang Luyện.
fangli
Giang Luyện nửa lôi nửa kéo Thần Côn tới chỗ cô.
fangli
Đó không phải là chuột, mà là một con khỉ, khỉ trắng, cả người còn chưa được nửa mét, chắc là một con khỉ nhỏ. Lúc này nó đang ôm đầu, cuộn tròn người lại, run lẩy bẩy.
fangli
Trên đầu nó còn có một cục u, chắc là kiệt tác của Thần Côn. Thấy Thần Côn đi tới, nó càng run dữ hơn, nhưng vẫn không chịu chạy, có lẽ là do tứ chi đã mềm nhũn.
fangli
Vốn dĩ, mặt của đám khỉ đã trông giống như mặt người sắp khóc rồi, bây giờ nó còn sợ thành như vậy, khiến Giang Luyện nhìn mà thấy thương.
fangli
Mạnh Thiên Tư giơ tay ra gọi nó: "Nào, qua đây."
fangli
Đối với Sơn thú, cô là một sự tồn tại rất đặc biệt, lại có thêm lá bùa đơn giản bằng một động tác tay đó, nên con khỉ con kia đã lấy lại dũng khí, đi tới chỗ cô, hai bàn tay bám ôm lấy giày cô, sau đó lại tiếp tục run rẩy.
fangli
Mạnh Thiên Tư cảm thấy đau lòng: "Aiz, xem nào, trông thật là đáng thương. Nào, đừng sợ…"
fangli
Cô giơ tay ra xoa đầu con khỉ. Dần dần, con khỉ con cũng không còn sợ cô nữa. Hai bàn tay nhỏ nhắn bắt lấy tay cô, vô cùng ngoan ngoãn. Một lát sau, nó đã ôm lấy chân cô, rồi dùng đầu cọ.
fangli
Mạnh Thiên Tư cười khanh khách.
fangli
Ban đầu Giang Luyện còn đứng bên cười theo, nhưng khi thấy Mạnh Thiên Tư vui vẻ như vậy, anh bỗng cảm thấy bực mình: Nghĩ tới cảnh mình cố gắng xây dựng con thuyền tình bạn ba lần bốn lượt, mà mãi đến khi trèo đèo vượt suối đi cứu cô, mới dựng được một tẹo. Còn con khỉ này chẳng làm gì cả, chỉ tỏ vẻ đáng yêu, đáng thương thôi, mà đã khiến Mạnh Thiên Tư vui thế rồi...
fangli
Thói đời ngày nay, người không bằng khỉ nữa.
fangli
Kể từ ấy, anh không còn thấy con khỉ này đáng yêu nữa. Vả lại, vừa mới gặp nhau đã đi ôm chân người ta rồi, loại khỉ dễ dãi thế này, không phải thứ anh thích.
fangli
Thần Côn cảm thấy cắn rứt lương tâm, nên vẫn cúi đầu, cố gắng giải thích: "Chuột dưới này còn to như chó, mà sao khỉ lại nhỏ thế. Ai biết…"
fangli
Mạnh Thiên Tư đột nhiên nghĩ tới một việc: "Xuống đây lâu lắm rồi, cũng nên báo cho Kính Tùng một câu, để anh ấy đỡ lo lắng."
fangli
Cô móc cây bút nhớ trong balo ra, viết một chữ "người" ở trên lưng khỉ, sau đó dừng lại một lát, rồi chỉ tay về phía vách đá: "Đi đi."
fangli
Con khỉ kia nhảy vọt lên cây, động tác vô cùng nhanh nhẹn.
fangli
Thần Côn ngạc nhiên: "Cháu không biết thêm mấy chữ nữa à? Chỉ viết mỗi chữ 'người', trợ lý Mạnh có hiểu được không?"
fangli
Mạnh Thiên Tư nói: "Hiểu chứ! Người thông mình là sẽ hiểu được."
fangli
***
fangli
Suốt đoạn đường sau đó, Giang Luyện vẫn luôn suy nghĩ ý nghĩa của chữ "người" kia: Lúc trước anh từng thất bại tại câu "Hồ mị tử trên eo", sau này nhớ lại, mặc dù không rõ ý nghĩa cụ thể của nó, thì anh cũng đoán được đó là môi điển, ám ngữ, nhưng một chữ "người" thì có đơn giản quá không?
fangli
Thật ra anh có thể hỏi Mạnh Thiên Tư, nhưng vì bị ba chữ "người thông minh" chặn họng, nên đến tận khi dừng chân ở gốc đa cổ thụ, anh vẫn không nghĩ ra được.
fangli
Cái cây này đúng là rất lớn, tán cây của nó phải bao trùm cả một mẫu đất. Cành cây của nó mọc dày như nan ô, vừa nhiều, vừa dài lại rất chắc chắn. Vốn dĩ Mạnh Thiên Tư chỉ định dựa lưng vào đó chợp mắt thôi, đến nơi rồi mới thấy chỗ dây thừng Giang Luyện mang theo rất có tác dụng —— Anh chọn bốn cành cây có khoảng cách vừa phải, chĩa ra bên ngoài, rồi dùng dây thừng chăng thành lưới ở giữa các cành cây. Thế là một chiếc giường được đan bằng dây thừng treo nằm giữa hai cành cây đã ra đời.
fangli
Anh nhìn Mạnh Thiên Tư: "Cô chọn trước đi!"
fangli
Thần Côn tưởng câu đó là Giang Luyện nói với mình (*), nên vui vẻ chạy tới, nằm vào chiếc giường ở giữa, vừa xoay người, vừa bật dậy. Sau khi xác nhận là nó rất chắc chắn rồi, ông mới thân thiết gọi Mạnh Thiên Tư: "Mạnh tiểu thư, qua đây, chắc chắn lắm. Cháu chọn thoải mái đi, thích nằm bên nào cũng được."
fangli
(*) Vì đều là ngươi, nên Thần Côn hiểu nhầm nhé.
fangli
Ông đã nằm giữa rồi còn bảo người ta chọn cái gì. Không phải bên trái, thì là bên phải, có khác gì nhau đâu.
fangli
Mạnh Thiên Tư đi tới, nằm vào một chiếc giường.
fangli
Giang Luyện cũng nằm xuống cái còn lại, thật ra anh không muốn nằm, do trên lưng đang bị thương. Nhưng đoạn đường này quá vất vả, ngồi nghỉ thì không ổn, nằm sấp lại không thoải mái.
fangli
Anh nhắm mắt lại, định ngủ một hồi.
fangli
Nhưng anh lại không ngủ được, dù sao cái giường cũng được bằng dây thừng, nên cứ lắc lư, khiến người ta không thể ngủ ngay được.
fangli
Một lát sau, Thần Côn gọi Mạnh Thiên Tư: "Mạnh tiểu thư, lát nữa phải đi làm cái gì thế? Cháu nói qua qua một chút, để bọn chú còn có sự chuẩn bị trước, không bị luống cuống tay chân."
fangli
Lời này rất có lý, Giang Luyện mở mắt ra.
fangli
Anh nghe được Mạnh Thiên Tư đồng ý, sau một hồi trầm ngâm, cô mới mở miệng: "Hai người đã nghe thấy… Thủy quỷ bao giờ chưa?"
fangli
Thần Côn đáp: "Chú nghe rồi. Người rơi vào nước bị chết đuối sẽ biến thành Thủy quỷ, có những con Thủy quỷ còn chuyên kéo người xuống nước, dìm chết để làm kẻ thế thân nữa. Trong 'Liêu Trai' có nói cả rồi."
fangli
Giang Luyện ho khẽ một tiếng: "Mạnh tiểu thư hỏi gì thế ạ? Cháu không nghe thấy."
fangli
Thần Côn như bừng tỉnh, ông lập tức đứng dậy. Ở trong lòng ông, việc nghe kể chuyện là việc rất quan trọng, nếu không lõm bõm, sẽ ảnh hưởng đến cả câu chuyện: "Đúng, đúng, Tiểu Luyện Luyện cách quá xa, Mạnh tiểu thư, chúng ta đổi chỗ, cháu nằm vào giữa đi."
Like this:

2 thoughts on "Xương Rồng | Quyển IV | Chương 11"

  1. anh Giang khôn thế, ko bỏ qua bất cứ cơ hội nào ;)

    ReplyDelete
  2. "Người ở trong bóng tối, sẽ mất đi khái niêm thời gian" -> khái niệm
    "Thế có giống phạm vị chiếu sáng của một cái đèn không" -> phạm vi

    ReplyDelete