LỊCH ĐĂNG

Do công việc tương đối bận nên mình sẽ set lịch đăng vào thứ 5 hàng tuần. Số lượng chương ngẫu nhiên tùy theo thời gian rảnh. Mình đang sửa lại xưng hô của các nhân vật với nhau nên có thể sẽ bị lệch so với các chương cũ nha.
Xương Rồng | Quyển IV | Chương 09

Xương Rồng Đốt Rương

Tác giả: Vĩ Ngư

Chuyển ngữ: Li


Một tay Giang Luyện giơ lên cao, giữ chặt phanh của dụng cụ trượt xuống, tay kia thì ôm lấy eo Mạnh Thiên Tư, nhẹ nhàng đếm: "Một, hai, ba…"
fangli
Chữ "ba" vừa nói xong, tay anh thả phanh ra, hai người trượt thật nhanh xuống dưới. Khi thấy khoảng cách hai bên chẳng còn xa, Giang Luyện đạp chân vào vách núi, để đu người sang phía tảng đá kia. Cùng lúc đó, anh dùng tay đẩy Mạnh Thiên Tư ra ngoài.
fangli
Lực tay và vị trí đều được Giang Luyện tính toán chuẩn xác, nhưng dây thừng thì không chịu được lực chuyển động đó, nó đột nhiên đứt làm đôi. Giang Luyện tung người, nhảy lên trên tảng đá, rồi ngẩng đầu lên.
fangli
Mạnh Thiên Tư đã hạ cánh trước anh một bước, cô đứng ở giữa Thần Côn và con rắn khổng lồ kia. Con rắn kia như nhận ra điều gì, đầu nó khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế tấn công hình chữ S.
fangli
Thần Côn quá bất ngờ, nên không thể nhận ra đây là tình hình được xoay chuyển, hay chỉ là góp thêm mồi cho rắn. Ông há miệng, không dám thở, cũng chẳng dám chớp mắt.
fangli
Đột nhiên có người vỗ vai ông, khi Thần Côn quay đầu lại, thì nhìn thấy Giang Luyện.
fangli
Trên mặt Giang Luyện là sự mệt mỏi sau một trận chiến ác liệt. Có vẻ như anh đã mệt đến mức không muốn nói chuyện, nên chỉ ngoắc tay gọi ông lùi lại phía sau.
fangli
Chân Thần Côn vẫn còn đang run, nên ông đành phải dùng mông để di chuyển. Nghe nói thị lực của rắn rất kém, nhưng nó lại có thể cảm nhận được tia hồng ngoại, có thể "nhìn thấy" nhiệt lượng tỏa ra từ cơ thể của động vật —— hiện tại người ông đang rất nóng, ông sợ mình di chuyển sẽ khiến con rắn chú ý.
fangli
Nhưng mà, hình như con rắn chỉ chú ý tới mình Mạnh Thiên Tư.
fangli
Bây giờ bọn họ đang đối mặt với nhau. Phần lớn thời gian Mạnh Thiên Tư đều đứng im, chỉ thi thoảng cô mới chìa chân phải ra vẽ một đường vòng cung ở trên mặt đất, sau đó lại nhanh chóng thu về. Trong những lúc ấy, luôn có một tiếng chuông nho nhỏ vang lên.
fangli
Tiếng chuông…
fangli
Thần Côn rùng mình. Ông có một loại tình cảm rất đỗi phức tạp đối với tiếng chuông. Chính ông cũng không thể nói rõ đó là căm ghét hay là tò mò nữa: Nghe nói tiếng chuông là âm thanh duy nhất có thể xuyên qua hai cõi Âm Dương, là âm thanh đại diện cho người chết, có thể truyền lại những tâm nguyện chưa được hoàn thành của họ, cho người có khả năng nghe hiểu…
fangli
Con rắn cỡ lớn kia vẫn đang thè lưỡi, sau mỗi lần thè lưỡi, tốc độ của nó lại nhanh hơn, hình chữ S giữa đầu và thân cũng càng thêm rõ ràng. Bỗng dưng nó há miệng ra, rũ đầu xuống dưới.
fangli
Miệng nó mở ra, để hàm trên và hàm dưới tạo thành một góc gần một trăm tám mươi độ, khiến người ta không thể nhìn thấy đầu nó nữa, mà chỉ thấy được những chiếc răng nanh sắc bén như lưỡi dao ở trong cái khoang miệng đỏ như máu đó.
fangli
Cổ họng Thần Côn nghẹn lại, ông không thể phát ra bất cứ âm thanh nào cả. Cơ bắp trên người ông căng cứng, tay ông túm lấy mắt cá chân Giang Luyện: Xong rồi, Mạnh Thiên Tư đâu đủ để nó nhai. Nó mà thích thì nuốt chửng cả người cô vào bụng cũng được ấy chứ…
fangli
Nhưng Mạnh Thiên Tư không chỉ không tránh, mà cô còn bước đến gần nó hơn. Khí thế của cô còn dữ dằn hơn cả con rắn. Dù Thần Côn không nhìn thấy mặt cô, nhưng ông có một cảm giác: Cả người cô, từ trên xuống dưới, từ ngọn tóc đến móng chân, đều có một vẻ hung hãn khiếp người.
fangli
Cô ngửa mặt lên, nghênh đón cái miệng lớn của con rắn, cổ họng cô phát ra những tiếng gầm trầm thấp nhưng rất đáng sợ.
fangli
Âm thanh đó ở trong tai con người thì rất bình thường, nhưng con rắn khổng lồ đang chuẩn bị tấn công kia thì lại đứng im ngay lập tức. Thần Côn không biết mình có nhìn nhầm không, nhưng ông luôn cảm thấy trong khoảnh khắc dừng lại đó, lớp vảy trên người con rắn hơi dựng đứng lên.
fangli
Miệng con rắn khép lại, như thể vừa rồi nó chỉ ngáp một cái rất nhẹ nhàng, vui vẻ thôi. Mạnh Thiên Tư giơ cao tay phải lên, năm ngón tay chụm lại, tạo thành hình đầu rắn. Cô bắt đầu vẽ bùa ở trên không trung. Loại bùa cô vẽ rất phức tạp, ban đầu Thần Côn còn có thể tưởng tượng lại nét vẽ của cô ở trong đầu, nhưng lâu dần, đầu óc ông rối thành một nùi, không thể phân rõ nét nào với nét nào nữa. Con rắn khổng lồ kia lúc đầu cũng lắc lư theo tay cô, sau đó thì nó đứng đờ như thể bị ai điểm huyệt.
fangli
Cuối cùng, Mạnh Thiên Tư cũng dừng lại.
fangli
Sau khi dừng lại mấy giây, cô huýt sáo một tiếng, bàn tay phẩy sang bên: "Đi đi."
fangli
Con rắn cỡ bự lập tức dán người vào vách đá, trườn mình bỏ đi, khiến những hòn đá nhỏ ở trên vách đá rơi lộp bộp xuống mũ bảo hộ của Giang Luyện và Thần Côn.
fangli
Giang Luyện yên lặng chờ cơn mưa đá này kết thúc, rồi mới giơ tay lên chỉnh lại chiếc mũ bị lệch.
fangli
***
fangli
Thần Côn vẫn chưa thể hồi hồn lại, ông liên tục thì thào, không biết là đang hỏi ai: "Đi rồi? Đi thật hả?"
fangli
Mạnh Thiên Tư không trả lời, cô quỳ một chân, thả chiếc balo trên lưng xuống đất. Đây là "cái sọt Sơn quỷ" phiên bản gọn nhẹ, chuyên đựng những dụng cụ thiết yếu, thuốc men, đồ ăn bổ sung năng lượng, thậm chí còn có cả một bình nước nhỏ.
fangli
Cô kéo khóa balo, lấy băng gạc, bông, bình povidone-iodine kiểu phun sương, mấy thứ linh tinh ra, ho nhẹ hai tiếng rồi hỏi: "Có ai bị thương không? Có cần băng bó không?"
fangli
(*) Povidone-iodine: Chất khử trùng có công thức hóa học là C6H9I2NO
fangli
Thần Côn vội vàng kiểm tra khắp người mình, cuối cùng cũng tìm được một chỗ trầy da to bằng bàn tay trên khuỷu tay. Ông vui vẻ chạy tới: "Chú, chú."
fangli
Mạnh Thiên Tư liếc vết thương đó một cái, rồi giơ bình povidone-iodine lên, phun cho ông một tẹo, đủ ít để mà nếu không ghé sát mũi vào, thì không thể ngửi thấy mùi povidone-iodine.
fangli
Thần Côn ngạc nhiên hỏi: "Không rửa sạch vết thương, không băng bó gì luôn à?"
fangli
Mạnh Thiên Tư nói: "Vết thương nhỏ thế này, chú cố chịu đựng một chút đi. Bây giờ thuốc men chỉ có một ít, phải tiết kiệm chứ."
fangli
Nghe có vẻ rất có lý, Thần Côn yên lặng lùi lại.
fangli
Giang Luyện cũng đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt cô —— mấy tiếng trước, mới có người dạy anh phải biết nói yêu cầu của mình. Anh cảm thấy mình nên nghe theo —— Anh nhìn mấy thứ lặt vặt trên mặt đất, hỏi cô: "Cô xem, tôi có thể tiết…. dùng thứ gì?"
fangli
Mạnh Thiên Tư không nhìn anh, cô cúi đầu xuống xắn tay áo, nói: "Quay lưng lại đây."
fangli
Giang Luyện ngoan ngoãn quay người lại, ngồi xuống bên mép tảng đá. Sau lưng anh xuất hiện tiếng hít hà của Thần Côn.
fangli
Giang Luyện thì không cảm thấy đau, có lẽ là do phần lưng đã tê dại. Trước mặt anh là một mảng tối mơ hồ, trên vách đá có đủ loại cây cối, có lẽ trong đó còn có cả thảo dược quý hiếm.
fangli
Trên đỉnh núi lúc này chắc hẳn đã loạn cào cào, nhưng nơi này quá xa, âm thanh không thể bay lên trên đó được. Giang Luyện cúi đầu nhìn xuống dưới, ở nơi rất xa rất xa, có những tia sáng nhỏ bé. Có lẽ đó là do một con dơi nào đó rơi xuống, mang theo lửa đốt cháy một cái cây, hoặc một lùm cỏ. Nhưng khoảng cách giữa nơi này và đáy vực quá xa, nhìn từ đây, ánh lửa cháy hừng hực đó chỉ giống như một ánh nến mảnh mai, nhẹ nhàng lay động trong bóng tối, giãy giụa muốn thoát ra khỏi lồng giam, nhưng chẳng thể thoát ra được.
fangli
Chắc Mạnh Kính Tùng sẽ vội vàng tìm cách cứu viện nhỉ? Nhưng mà tất cả mọi sợi dây thừng đều bị hỏng cả rồi, nếu gọi người mang tới, thì cần phải có thời gian. Mà sóc bay cũng là một vấn đề lớn. Còn cả Bạch Thủy Tiêu nữa. Sao cô ta lại xuất hiện ở trong một cái hang động kỳ lạ của bầy dơi nhỉ? Lạc Động, rơi vào động, chẳng lẽ cái động kia, chính là nơi Động thần sinh sống? Nhưng vậy thì làm sao cô ta lại rơi vào đó được?
fangli
Xung quanh còn có rất nhiều mối nguy hiểm chưa xuất hiện, cũng có rất nhiều chuyện cần giải quyết, nhưng trong dòng suy nghĩ rối loạn đó, vẫn có những câu chữ mềm mại, dẻo dai chen ngang vào.
fangli
—— vậy mà cô ấy lại biết.
fangli
Anh còn chưa nói với cô vết thương của mình ở đâu, cô cũng chưa từng ngẩng đầu lên nhìn anh, mà chỉ nói một câu "quay lưng lại đây".
fangli
Vậy mà cô ấy lại biết, biết từ khi nào nhỉ?
fangli
Giang Luyện cụp mắt xuống. Nơi đây bốn bề tĩnh lặng, chỉ có tiếng hít thở lúc nhanh lúc chậm, cùng với tiếng dao kéo va vào nhau. Cô đang rửa sạch vết thương cho anh, sau lưng bắt đầu cảm nhận được sự đau nhức. Giang Luyện hít một hơi, vết thương đau đến mức anh phải cắn răng chịu đựng. Nhưng cũng chính sự đau đớn đó đã làm một nụ cười lặng lẽ, không kịp giấu giếm xuất hiện trên mặt anh. Một nụ cười mà cỏ cây hiu quạnh mọc lan tràn trên vách núi hàng nghìn năm, hay những con côn trùng nhỏ bé len lỏi trong khe đá… phải ghen tị.
fangli
***
fangli
Mạnh Thiên Tư vẫn luôn im lặng.
fangli
Lớp áo trên lưng Giang Luyện đúng là đã bị mài mòn tung tóe. Nhưng may mà có nó, nếu không cô cũng không biết tấm lưng này sẽ thế nào nữa: Phần lớn là bị trầy da, chỉ có một vài chỗ mới có máu và huyết tương chảy ra. Chắc chắn là rất đau, nhưng mà tế bào da rất dễ tái sinh, chỉ cần không bị nhiễm trùng, thì nó sẽ nhanh chóng lành lại. Chỉ có mấy vết thương cắt ngang lưng do đá nhọn rạch, rất sâu, nó đã vào đến cả thịt, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy lớp mỡ màu vàng ở bên trong. Nó lại chảy rất nhiều máu, nên khi nhìn thấy vết thương đó, cô vừa đau lòng vừa khó chịu, mà lại chỉ có thể cố gắng để những động tác đã rất nhẹ của mình càng nhẹ hơn.
fangli
Giang Luyện không than đau, nhưng việc cơ thể anh cứ co lại theo phản xạ còn khiến người ta lo lắng hơn.
fangli
Thần Côn đứng bên cạnh thì cứ hít hà liên tục, y như một người lồng tiếng. Mạnh Thiên Tư cảm thấy rất ngứa mắt: Vết thương có ở trên người ông đâu, ông hít hà cái gì.
fangli
Sau khi sạch vết thương, cô chuẩn bị dùng băng kéo dán lên chỗ vết thương. Thần Côn bỗng nhớ tới con rắn kia, nên hỏi cô: "Mạnh tiểu thư, con rắn kia, cháu làm thế nào mà nó chịu bỏ đi thế?"
fangli
Mạnh Thiên Tư trả lời cộc lốc: "Nghề nào cũng có chuyên môn."
fangli
Câu nói này của cô đã nhắc nhở Giang Luyện, anh hỏi: "Đó là 'tránh Sơn thú' à?"
fangli
Ban nãy Mạnh Thiên Tư không muốn nói nhiều, là do sợ làm phiền anh, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy khi anh mải nói chuyện, không chú ý tới vết thương nữa, thì thấy đỡ đau hơn: "Không phải, đó là 'phục Sơn thú'."
fangli
Cô còn giải thích tỉ mỉ sự khác biệt giữa các loại bùa.
fangli
" 'Động Sơn thú' là dẫn dắt Sơn thú, khí thế của nó rất mạnh mẽ. Với những trường hợp không quá quan trọng như thế này, thì chúng tôi không dùng đến nó, vì nó quá ồn ào."
fangli
Thần Côn đã từng nghe hai Thẩm nói về hành động "động Sơn thú" vĩ đại của Mạnh Thiên Tư rồi, ông phát biểu ý kiến của mình: "Cái này có vẻ thích hợp với trận chiến của hai quân hơn. Chú nghe nói, trận chiến của Hoàng Đế và Xi Vưu năm đó, cũng sử dụng động vật làm binh lính. Gấu nâu, báo gấm, hổ, vân vân, tất cả đều tụ tập trên chiến trường. Chúng vừa xông lên mở đường, là đã phá tan quân địch."
fangli
Nhưng chẳng có ai tiếp lời ông.
fangli
Mạnh Thiên Tư nói tiếp: " 'Tránh Sơn thú' thì là để Sơn thú né ra xa. Tôi muốn một không gian rộng thế nào, thì chúng phải nhường cho tôi một khoảng như thế. Hoặc là bọn chúng có thể lảng vảng ở quanh, nhưng khi nhìn thấy tôi thì phải đi chỗ khác, phải giữ khoảng cách, không được đến gần làm vướng chân tôi —— Lúc tôi xuống dưới vách núi, là dùng 'tránh Sơn thú', để đám sóc bay không đến gần. Còn đám dơi đen kia, nếu không bị hoảng sợ do dính lửa, thì chúng cũng không dám đến gần tôi. Nhưng tiếc là mới đi được một đoạn mà đã gặp chuyện rồi."
fangli
Giang Luyện trầm ngâm: "Thế 'phục' thì sao? Nó có nghĩa là thuần phục hả?"
fangli
Mạnh Thiên Tư gật đầu: "Cũng tương tự như vậy. Trong 'Sơn Quỷ' của Khuất Nguyên có nói, Sơn quỷ 'cưỡi báo đỏ, dắt chồn hoa'. Báo đỏ và chồn hoa đều bị Sơn quỷ thuần phục, thường xuyên đi theo Sơn quỷ. Nhưng mà đó là thời xa xưa, còn người hay sống ở trong rừng mới làm thế được thôi, chứ bây giờ á, toàn sống trong thành phố cả…"
fangli
Làm gì cũng phải khiêm tốn chứ.
fangli
Thần Côn ngạc nhiên: "Cháu thuần phục nó rồi, thì nó đi kiểu gì?"
fangli
Mạnh Thiên Tư nghiêng đầu nhìn ông: "Nó có đi đâu, đấy là cháu sai nó đi làm việc. Nó sẽ tiếp tục đi quanh khu này, nếu gặp được người không rõ lai lịch, ví dụ như Bạch Thủy Tiêu, thì đừng trách nó."
fangli
Thần Côn rất khâm phục.
fangli
Cho nên con rắn khổng lồ định nuốt chửng ông kia, bây giờ đã bỏ gian tà theo chính nghĩa, trở thành bảo vệ rồi à? Có con rắn đó bảo vệ, thì đúng là không phải sợ ai cả.
fangli
Mạnh Thiên Tư cũng thổn thức: Bình thường lên núi, người ta hay sợ thú dữ, nhưng những con đó không làm gì được Sơn quỷ cả; kể cả những vách núi hiểm trở, thẳng dốc, núi cao nước hiểm, cũng chẳng phải là vấn đề —— ở trong rừng, kẻ thù lớn nhất của bọn cô, chỉ có mỗi người.
fangli
Từ trước tới giờ, cô đều không thích giao tiếp với con người. Vì ai mà biết được dưới lớp da kia, sẽ là một bộ xương, quả tim thế nào?
fangli
Cũng giống như Bạch Thủy Tiêu. Khi cô ta cười với mình, mình phải đề phòng cô ta giấu dao sau lưng, khi cô ta nói nên đi hướng Đông, mình phải quan sát kỹ cả Tây, Nam, Bắc.
fangli
Giang Luyện bỗng nhớ ra một chuyện: "Tự dưng cô ta xuất hiện ở trong hang động đó, có khi nào trong vách đá này có một con đường dẫn thẳng xuống dưới không?"
fangli
Có khi nào, cô ta đã lại mai phục trong đoạn đường bên dưới, chỉ chờ bọn họ tới không?
fangli
Mạnh Thiên Tư trầm ngâm một lát, rồi cô lắc đầu.
fangli
Vách núi này quá cao, cô không dám nói tổ tiên bà bà năm đó giấu mật núi, đã đi hết khu này, nhưng cô có thể chắc chắn trong phạm vi ba trăm mét tính từ dưới đáy lên, không có hang động hay con đường nào cả, càng không thể có được một cái khe đủ lớn để con người qua lại —— Chỗ động dơi kia, có thể là do cách bên dưới quá xa, tổ tiên bà bà cảm thấy không quan trọng, hoặc là bà ấy cũng bị thị giác đánh lừa như bà cố Đoạn: Khi nhìn thấy nguyên một mảng vách núi treo toàn dơi, thì ai sẽ nghĩ tới đằng sau nó còn có một cái hang động chứ? Vả lại, con dơi vừa bẩn, vừa bốc mùi, còn chứa đầy vi khuẩn, thì ai muốn đến gần nó chứ.
fangli
Giải thích ra thì rất rườm rà, nên cô chỉ nói qua loa: "Không đâu, hệ sinh thái bên dưới khác với bên ngoài. Anh cũng nhìn thấy con rắn kia rồi đấy, cho cô ta thêm mấy lá gan, cô ta cũng chẳng dám xuống đó đâu. Trên sườn núi lại có người của chúng ta, cô ta không thể nào bò từ trên sườn núi xuống, sau đó đi xuyên qua đàn dơi để vào trong động được. Tôi đoán… cái động đó, nằm trong ruột núi."
fangli
Ruột núi?
fangli
Thần Côn run lên: Sơn quỷ thích dùng bộ phận cơ thể người để đặt tên cho những thứ liên quan tới núi nhỉ? Cái ruột… này có liên quan gì với mật núi không?
fangli
Ngay cả Giang Luyện cũng phải quay đầu lại: "Ruột núi?"
fangli
***
fangli
Dù sao tình hình bây giờ cũng an toàn, mọi người lại đang nghỉ ngơi, cô cũng không ngại nói nhiều mấy câu, để đợi băng keo trên lưng Giang Luyện dính chặt hơn.
fangli
Mạnh Thiên Tư rút một con dao ra, vạch mấy đường ở trên mặt đá. Thần Côn nhìn mảnh đá vụn bay loạn, thì rất hâm mộ: Dao của Sơn quỷ thật là sắc. Không dám nói là chém sắt như chém bùn, nhưng chắc chắn nó vẫn đè bẹp một đám dao đắt tiền bên ngoài. Bảo sao dòng chữ của Đoạn Văn Hi có thể bay lượn, đẹp đẽ như thế, hóa ra là do dụng cụ tốt…
fangli
Cô vẽ một hình thang vuông, dùng mũi dao chỉ vào cạnh góc vuông thẳng đứng: "Đây là mặt vách núi bên này."
fangli
Sau đó cô đánh dấu x vào đoạn 1/5 của cạnh thẳng đứng đó, tính từ trên đỉnh xuống: "Đây chính là cái động dơi ở trong vách núi."
fangli
Cái sơ đồ này rất đơn giản, Giang Luyện chỉ vào cạnh ở trên đỉnh: "Đây là đỉnh núi, điểm dừng chân của Sơn quỷ ở chỗ này."
fangli
Mạnh Thiên Tư gật đầu, chỉ sang cạnh bên còn lại của hình thang: "Thế cái này thì sao?"
fangli
Thần Côn cướp lời: "Cái này là núi, xe của chúng ta chỉ có thể đi tới chân núi, đoạn đường sau đó toàn phải tự bò lên."
fangli
Mạnh Thiên Tư nói: "Đúng vậy, trước khi cháu đến, có xem Sơn phổ của vùng núi treo mật này. Ngọn núi này, nói một cách chính xác là, ở phần trên của ngọn núi này, có khá nhiều hang động."
fangli
Nói đến đây, cô dùng dao, đánh dấu x ở rất nhiều chỗ trên cạnh bên không vuông của hình thang: "Nhưng mà chuyện trên núi có hang động, là chuyện rất bình thường, trừ phi hang động quá rộng, sâu, khúc khuỷu, không thì chẳng ai chú ý tới nó cả —— mà những hang động này, lại rất bình thường, đều thuộc về kiểu nhìn một cái là đến đáy."
fangli
Giang Luyện đã đoán được tám chín phần, anh nhận lấy con dao trong tay Mạnh Thiên Tư, vẽ một đường xiêu vẹo nối từ một dấu x ở cạnh bên không vuông, sang dấu x của hang con dơi: "Độ cao của hai bên xấp xỉ nhau, rất có thể trong một hang động không bắt mắt nào đó, có một con đường có thể đi thông sang hang động con dơi kia."
fangli
Mạnh Thiên Tư cười: "Con đường đó chính là ruột núi, vì nó vắt ngang trong lòng núi, giống như ruột ấy."
fangli
Trước đó cô còn nghĩ: Nếu cái động con dơi đó là hang động mà Bạch Thủy Tiêu rơi vào, thì cô ta rơi vào đó bằng cách nào? Bởi vì muốn lên được trên đỉnh núi cũng là một việc rất khó khăn rồi, làm sao mà xuống được chỗ đám dơi đen ghê tởm kia chứ.
fangli
Bây giờ mọi vấn đề đều được giải đáp: Cô ta không rơi vào động dơi, mà là một cái động ở bên kia núi. Mà bên kia núi có hoang vắng, thì thỉnh thoảng cũng vẫn có người đi qua. Nơi đây có truyền thuyết Lạc Động, trong tình huống bình thường, mấy cô gái trẻ đều tránh đi vào đó. Nhưng sống trên đời làm sao mà nói chắc được, Tương Tây nhiều mưa, nhỡ lúc ấy, cô ta gặp mưa, buộc phải vào động tránh mưa thì sao?
fangli
Sau lời giải thích của Mạnh Thiên Tư, Thần Côn bỗng cảm thấy hai chữ "ruột núi" này quá tuyệt vời. Nhìn từ bên ngoài thì núi chỉ là một tảng đất lớn, nặng nề, chắc chắn, đa số mọi người đều tưởng trong bụng nó toàn đất —— nhưng nếu không phải thì sao? Nếu nó rỗng ruột thì sao? Nếu trong bụng nó cũng có đủ mọi con đường, khúc khuỷu quanh co thì sao?
fangli
Mạnh Thiên Tư lau lưỡi dao lên trên ống quần, cắm vào trong vỏ, sau đó mới sai Giang Luyện: "Còn tay nữa, chìa ra đây."
Like this:

3 thoughts on "Xương Rồng | Quyển IV | Chương 09"

  1. a. Giang cảm động rồi. có tiến triển lớn nhé!!!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Kiểu này là tiến độ hai bên ngang nhau này ^^

      Delete
  2. Lòng đang xót xa lại gặp ông Côn cứ tấu hài=))))

    ReplyDelete