LỊCH ĐĂNG

Do công việc tương đối bận nên mình sẽ set lịch đăng vào thứ 5 hàng tuần. Số lượng chương ngẫu nhiên tùy theo thời gian rảnh. Mình đang sửa lại xưng hô của các nhân vật với nhau nên có thể sẽ bị lệch so với các chương cũ nha.
Xương Rồng | Quyển IV | Chương 04

Xương Rồng Đốt Rương

Tác giả: Vĩ Ngư

Chuyển ngữ: Li


Cuối cùng Thần Côn cũng không xoắn xuýt với con chim đẹp hơn ngày Giải Phóng đất nước nữa. Ông mê mẩn trợn mắt nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, giống như có thể nhìn thấy thứ gì đó qua lớp vải lều: "Sương lên, sương mù thật là lớn."
fangli
Không sai, núi vùng Tương Tây thường xuyên xuất hiện sương mù: Trong rừng có rất nhiều sông suối, hơi nước quá dồi dào, nên khó có thể tránh khỏi.
fangli
Nhưng những lời thì thào tiếp đó của Thần Côn lại khiến Giang Luyện cảm thấy không hiểu: "Từng đám từng đám, như một làn sóng xám, che khất nửa bầu trời…"
Minh trông ngóng nguoi thuong tro lai
Nói đến đây, người ông giật nảy lên, ánh mắt tan rã cũng trong trở lại, trong con ngươi chỉ còn lại những tia sáng nặng nề: "Nhớ ra rồi, chú nhớ ra rồi!"
fangli
Cuối cùng Thần Côn cũng nhớ ra, vì sao ông lại cảm thấy cái rương đó bị người ăn cắp rồi.
fangli
Bởi vì khi sương mù bao phủ cả bầu trời, những người vốn đang đứng ở bên đống lửa, hoặc là đống rương bắt đầu có động tác. Bọn họ hò hét ầm ĩ, có mấy người còn chạy tới, bò lên trên đống rương, để xem cho rõ ngọn ngành.
vui vui hè v? cây xanh xanh g?p lá trên cành
Sau đó, từ trong lớp sương mù dày đặc, thò ra một đôi tay, chỉ có tay, nhưng chắc chắn là tay của người. Chúng gầy trơ cả xương, bám lấy chiếc rương ngoài cùng, và kéo nó vào trong sương mù.
fangli
Lén lút như thế, không phải trộm thì là cái gì?
fangli
Giang Luyện cảm thấy lời miêu tả của Thần Côn đã bị ông khuếch đại. Đúng là Tương Tây có nhiều sương mù, nhưng mà bảo nó "từng đám từng đám, như một làn sóng xám" thì có vẻ quá không thực tế. Nhưng anh lại nghĩ, cảnh trong mộng mà, có phóng đại sự việc lên một tẹo cũng là điều dễ hiểu.
Tay trong tay con cùng nhau h?a gi? g?n
Một đám người vs một đám cướp.
fangli
Một đống rương vs một đống rương nhà họ Huống mang theo lúc chạy nạn.
fangli
(*) vs là viết tắt của từ Versus, có nghĩa là đấu với, so tài với... Nghĩa của từ vs chủ yếu mang ý đối đầu, mang tính đối khác cao chứ không phải là dùng để so sánh. Nhưng có vẻ ở đây bà Ngư dùng với nghĩa so sánh như bên mình hay dùng.
TGiang Luy?n quét m? xong trang cá nhân c?a cô
Tương đương nhau đến tám chín phần rồi, có lẽ cái rương hai người muốn tìm là cùng một cái. Nói đúng hơn thì, thứ hai người muốn tìm, đều có xuất xứ từ đống rương hòm nhà họ Huống.
fangli
Thần Côn nuốt nước bọt, tiếp tục miêu tả cảnh trong mộng cho Giang Luyện nghe: "Sau đó bọn họ bắt đầu đuổi bắt. Bên tai chú toàn là tiếng thở hồng hộc trong lúc đuổi theo. Cái cảm giác đó rất kỳ lạ, trong mộng, chú không phải là người đứng xem, mà lại là một trong số những người đang đuổi bắt kẻ kia. Chú ra sức chạy, nhưng mà…"
fangli
Nói đến đây, Thần Côn hơi mờ mịt.
ng c?a ph?ng l?i, di vào trong ph?ng. Lú
Chạy rồi lại chạy, sương mù bỗng tan ra, tan sạch, lộ ra mảnh đất hoang dã trống không. Ông ngẩng đầu lên nhìn trời, mặt trắng rất lớn, rất trắng, rất sáng, rất hiền hòa, cũng rất dịu dàng. Bóng núi hùng vĩ đứng lặng nơi chân trời, yên ắng mà nặng nề.
fangli
Đó chính là toàn bộ giấc mộng. Nói thật thì nó cũng chẳng cho thông tin có tác dụng nào cả: Về chiếc rương, vẫn không thấy rõ kiểu dáng, mà chỉ biết kích thước đại khái, lại còn là một đống chồng chất lên nhau, chứ không phải một chiếc lẻ nữa. Có rất nhiều người, nhưng chỉ thấy bóng người, ăn mặc thế nào, thậm chí giới tính ra sao cũng đều không biết. Còn một cái bóng chim to lớn, vặn vẹo, nhưng đây là do ánh lửa phóng đại, chứ bộ dáng thật của nó thế nào, thì không ai biết, nhỡ nó được bện từ tre trúc thì sao? Còn cái đôi tay thò ra từ sương mù, thì cũng chỉ là một bằng chứng chứng minh chiếc rương đó bị người lấy đi thôi.
fangli
Giang Luyện không bỏ sót từ quan trọng nhất: "Hoang dã ạ?"
ông qu?n ? ngang ng?c, trên d?u c?
Thần Côn nói: "Ừ."
fangli
Giang Luyện cảm thấy từ này rất đáng để nghiền ngẫm: Với cái địa hình vùng Tương Tây này, chín núi, nửa nước nửa ruộng, thì sao có thể mọc ra vùng hoang dã được?
fangli
Anh hỏi dò: "Chú có cảm thấy… nơi trong mộng, là ở Tương Tây không?"
? c?a v?i m?t chi?c khan t?m qu?n trên n
Thần Côn quả quyết bác bỏ: "Không phải, chắc chắn là không phải."
fangli
Ông khua tay để hình dung những thứ nhìn thấy trong mộng: "Dù là ban đêm, cháu cũng có thể cảm nhận được bầu trời thông thoáng, xa xôi, cái kiểu rộng mênh mông ấy. Còn núi thì từng dãy từng dãy nối liền không dứt… Không phải chú nói núi phương Nam không lớn, nhưng đây là hai phong cách khác nhau."
fangli
Cuối cùng, ông kết luận: "Tây Bắc! Trăm phần trăm là núi Tây Bắc. Chú đã từng gặp cái cảm giác vạn sơn chi tông, đứng giữa trời đất đó…"
hi?n gi? c?a anh không thích h?p ? m
(*) Vạn sơn chi tông: Tổ tiên của hàng vạn ngọn núi, đây là danh xưng của núi Côn Lôn.
fangli
Nói đến đây, ông bỗng nhớ ra một thứ, thế là tự lẩm bẩm: "Vạn sơn chi tông… chẳng le là núi Côn Lôn? Aiz, chú không lừa cháu đâu, núi Côn Lôn mà chú từng đến, đúng là khá giống với cảnh hôm qua…"
fangli
Núi Côn Lôn à, trái tim Giang Luyện lại rơi xuống đất: Mặc dù đều là rương, nhưng một cái ở Tây Bắc, một cái ở Tương Tây. Khoảng cách giữa chúng đâu chỉ là xa vạn dặm. Xem ra không phải là một rồi.
ng kho?ng tr?ng ngay bên chi?c bàn trà n
Vậy thì ai tìm của người ấy đi.
fangli

fangli
Anh bưng cái khay không lên, đi thẳng đến chỗ bếp lò. Bữa cơm này của anh vốn ăn muộn, lại thêm ngồi nghe Thần Côn kể một hồi nữa, nên lúc này đã nửa đêm, rất nhiều lều vải đã tắt đèn, nhà bếp cũng chẳng còn ai. Trong căn bếp tối đen như mực, chỉ có những chiếc xoong nồi, bát đũa sạch sẽ nằm ngay ngắn trong đó.
c?n có c? h?p khan gi?y ng? ch?ng vó, ?
Giang Luyện đặt khay xuống, lại cảm thấy cứ để đó thì không hay lắm, cuối cùng anh múc nước lên rửa luôn.
fangli
Sơn quỷ trực đêm rất cảnh giác, thấy chỗ nhà bếp có bóng người là chạy tới xem ngay. Đến khi trông thấy là Giang Luyện, thì thở phào, nhưng vẫn sợ anh giở trò, nên đứng luôn ở đó, nhìn anh rửa.
fangli
Giang Luyện sinh lòng ranh mãnh, cố ý rửa thật chậm, còn lấy khăn ra lau khô rồi mới đi về.
á vang chi?c dép lê ra, di chân tr?n
Chưa đi được bao lâu, anh bỗng dừng chân lại, nhìn về phía căn lều lớn được vô số lều nhỏ vây quanh gần đó.
fangli
Bên đó nhiều người trực đêm hơn hẳn chỗ khác, không cần đoán cũng biết đó là lều của Mạnh Thiên Tư. Những chiếc lều xung quanh đều đã tắt đèn, nhưng lều của cô thì vẫn sáng. Mà Giang Luyện còn cảm thấy, ánh đèn kia chưa thể tắt ngay được.
fangli
Đã là người đứng đầu, thì dù có muốn hay không, cô vẫn phải xử lý mọi việc. Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều việc, Mạnh Kính Tùng chỉ là trợ lý, có tài giỏi cũng không thể vượt qua cô. Việc lớn việc nhỏ, chắc hẳn đều là do cô quyết định.
Bà ?y trang di?m mà, cág di?m c?a k?ch
Như vậy… quá mệt mỏi.
fangli
***
fangli
Mấy ngày nay đúng là Mạnh Thiên Tư rất mệt mỏi, lại thêm trên người còn có vết thương, nên cô chỉ muốn nằm bẹp trên giường, ngủ một giấc thật ngon.
Sau hoa sen nóoi sao
Nhưng mà không được. Cô còn một đống việc chưa xử lý xong. May mà Mạnh Kính Tùng là người nhà, không cần phải giữ hình tượng. Cô chui vào trong túi ngủ, sau lưng là ba cái gối hơi, chỉ có con mắt mở to, lỗ tai dựng thẳng, và đầu óc hơi mơ màng là còn hoạt động, những thứ khác đều đã nghỉ ngơi.
fangli
Nhưng những suy luận về "Động thần" của Mạnh Kính Tùng đã làm cô tỉnh táo hẳn: "Thần? Sau lưng cô ta còn có thần?"
fangli
Mạnh Kính Tùng bật cười: "Em đừng kích động như thế. Đây chỉ là cách nói dân gian của người Tương Tây thôi. Thần Côn nói, Tương Tây không phân biệt quỷ thần —— theo anh thấy, đó có thể là một loại sức mạnh có khả năng ảnh hưởng đến suy nghĩ, hành động của con người."
fangli
Mạnh Thiên Tư hơi ngẫm nghĩ: "Rất giống với… Tổ Bài nhà Thủy quỷ?"
fangli
Mấy tháng trước, hai người đứng đầu hai đời nhà Thủy quỷ, một già một trẻ đến nhờ vả Sơn quỷ. Họ từng nói cho cô một việc vừa phức tạp, lại chẳng rõ tại sao. Trong câu chuyện ấy có nhắc tới, Thủy quỷ có ba chiếc bài vị tổ tiên, được gọi tắt là Tổ Bài. Sau khi Thủy quỷ xuống nước, đặt Tổ Bài dán sát trán, thì sẽ giống người bị ma nhập, trở thành một con rối, đi đông đi tây ở dưới nước, làm đủ mọi việc. Nhưng khi tỉnh lại, thì lại chẳng nhớ được gì nữa —— nhà Thủy quỷ từng tìm cách giải thích chuyện này. Họ cho người mang theo máy quay phim xuống nước, nhưng vẫn luôn thất bại.
fangli
(*) Tớ giải thích thêm một chút: Thủy quỷ sẽ có một người đi đầu đặt tổ bài lên trán, sau khi xuống nước những người xung quanh cũng bị "ma nhập" biến thành con rối theo, chứ không phải mỗi người cầm tổ bài đâu nha. Còn máy quay điện tử thì bị cái gì đó làm nhiễu, không thể quay được gì. Sau này đổi thành máy quay kiểu cũ thì có quay được nhá.
fangli
Mạnh Kính Tùng lắc đầu: "Anh cũng nghĩ đến Tổ Bài, có vẻ rất giống, nhưng lại không giống lắm: Tình huống của Thủy quỷ là não bị xâm chiếm một thời gian ngắn, hoặc nói luôn là bị người nhập; Bạch Thủy Tiêu thì giống bị tẩy não hơn —— không chỉ Bạch Thủy Tiêu, mà cả những cô gái Lạc Hoa Động Nữ mà Thần Côn kể cho anh cũng vậy."
fangli
Bọn họ giống với người bị tẩy não hơn là bị điên: những cô gái Lạc Hoa Động Nữ không điên. Bọn họ giao tiếp với người ngoài rất bình thường. Chỉ có mỗi một điều là bọn họ tin Động thần có thật, cũng tin mình và Động thần đã đính ước.
fangli
Lại là Thần Côn, Mạnh Thiên Tư nhíu mày: "Ông ta là chuyên gia thật hả? Có tin được không?"
fangli
Mạnh Kính Tùng đã sớm chuẩn bị sẵn câu trả lời: "Hai ngày nay anh đã cho người đi tra gốc gác của Thần Côn rồi. Sơn hộ Trùng Khánh còn đặc biệt tới thăm Vạn Phong Hỏa. Họ Vạn kia vỗ ngực đảm bảo cho Thần Côn."
fangli
"Nói người này, không nhà không người thân, không môn không phái, không mơ danh tiếng, không cầu lợi lộc, cả đời trằn trọc, từ tuổi hào hoa phong nhã đến lúc năm mươi vẫn luôn phiêu bạt để nghiên cứu những vấn đề này."
fangli
Đối với Thần Côn bây giờ, Mạnh Thiên Tư không thể nào tưởng tượng nổi dáng vẻ "Hào hoa phong nhã" của ông. Cô bật cười: "Cách dùng từ của anh, khá vần đấy."
fangli
Mạnh Kính Tùng sửa lại: "Anh chỉ thuật lại thôi, toàn là Vạn Phong Hỏa nói. Có thể thấy ông ta rất thưởng thức Thần Côn này. Anh cũng có hỏi bà Bảy, bà Bảy cũng không phải người nghe gì tin nấy. Bà đã cho Sơn hộ vùng Vẫn Lĩnh đi hỏi thăm trấn Hữu Vụ rồi."
fangli
"Trên trấn đúng là có một tòa nhà lớn từ thời Minh, Thanh. Trước kia là một bà lão ngồi xe lăn ở, sau này thành chỗ ở của Thần Côn. Nghe nói trong phòng không phải sách, thì là tư liệu in ấn. Còn có vô số những quyển sổ ghi chép đã có tuổi đời từ lâu. Mang số hiệu của năm in ấn ra so, cùng với mức độ ố vàng của trang giấy, đúng là đã có xuất xứ trong hai ba mươi năm nay. Ông ta còn có một người bạn cùng phòng, hình như là người dị dạng, gương mặt trông rất đáng sợ, nên phần lớn đều ở trong nhà, không ra ngoài. Người đó cũng không có gì đặc biệt."
fangli
"Nói tóm lại, thân phận Thần Côn sạch sẽ, có thể yên tâm. Mà trong bụng ông ta đúng là có khá nhiều kiến thức, nên anh cũng mang ông ta tới."
fangli
Mạnh Thiên Tư đáp: "Nếu ông ta có tài thật, thì chúng ta cũng không ngại kết bạn. Thêm một người tài ba cũng giống như có thêm một con đường, đừng để như nhà Thủy quỷ…"
fangli
Cô không thưởng thức Thủy quỷ lắm. Thủy quỷ có cái tên đầy đủ là "Ba họ Thủy quỷ". Nghe nói từ thời xa xưa, họ chỉ có ba dòng họ, mà sau ngàn năm, cũng vẫn là ba họ cùng nhau trông coi cái bí mật nhỏ của mình, đề phòng những người khác họ như thú dữ. Điều đó đủ để thấy Thủy quỷ có lòng cảnh giác quá cao, không phóng khoáng —— Sống trên đời mà không giao lưu, đối ngoại, kết bạn thì sao được chứ? Nhìn Sơn quỷ xem, thành trăm họ lâu rồi nhé.
fangli
Mạnh Kính Tùng cười gật đầu. Bỗng dưng anh ta lại nhớ ra một chuyện: "Em biết không, Thần Côn còn có bạn gái."
fangli
Có lẽ tính buôn chuyện là thiên tính của con người rồi, nên Mạnh Thiên Tư cũng như bao người khác. Cô cảm thấy rất phấn khích, nên ngồi hẳn dậy để nghe. Sau khi nhớ lại tướng mạo của Thần Côn, cô còn bĩu môi: "Ông ta… có bạn gái á? Phái nữ bây giờ, dễ tính vậy à?"
fangli
Mạnh Kính Tùng cũng cảm thấy buồn cười: "Anh còn chưa nói hết đâu, em đừng vội phát biểu cảm tưởng. Cô gái kia… đã chết trước khi ông ta ra đời."
fangli
Lời này thật là khó hiểu, Mạnh Thiên Tư tạm thời còn chưa ngẫm ra: "Chết trước khi ông ta ra đời… Hôn ước theo lệnh của cha mẹ? Nhà gái sinh ra trước, sau đó chết yểu?"
fangli
Cũng không đúng, Thần Côn bị người ném ở cửa thôn thôn Thôn Nhỏ gì đó cơ mà?
fangli
Mạnh Kính Tùng giải thích: "Nghe nói có một lần ông ấy đi nghe ngóng chuyện lạ, hẳn là đến cái thôn Phong Môn gì đó ở Hà Nam, nhìn thấy một tấm ảnh cũ thời dân quốc ở trong nhà người ta. Trên tấm ảnh có một cô gái ôm theo một đứa bé, rất xinh đẹp. Nhưng mà cô gái ấy chết trước khi giải phóng rồi."
fangli
"Thế mà ông ấy có thể vừa gặp đã thương với một tấm hình. Lúc Sơn hộ đến thăm nhà ông ta, còn gặp được tấm hình kia, nói là được đóng khung tử tế, đặt trên bàn sách. Ban đầu họ còn tưởng đó là tổ tiên của ông ta cơ."
fangli
Mới nghe Mạnh Thiên Tư còn cảm thấy hoang đường, bật cười mấy lần liền, cho đến khi nghe được đoạn cuối, thì lại không cười nổi.
fangli
Cô lại nằm dựa lưng vào gối: "Thật ra, anh đổi một góc độ khác để xem, thì sẽ thấy ông ta rất có tình có nghĩa."
fangli
Mạnh Kính Tùng không biết nên khóc hay nên cười: "Có tình có nghĩa, còn có thể dùng ở trên người ông ta à?"
fangli
Mạnh Thiên Tư cụp mắt xuống, không nói gì nữa: Trên đời này có bao nhiêu người, sẽ đi ngược lại xu hướng giá trị quan đương thời, không cầu danh tiếng, lợi lộc, không nghĩ chuyện mua đất dựng nhà, mà cứ lang thang, trèo đèo lội suối vì chuyện mình "thích", mặc cho việc bữa nay đói, bữa mai no chứ? Lại có bao nhiêu người không có bất cứ toan tính, so đo gì trong "tình yêu", bỏ ngoài tai lời chê cười của người khác, thậm chí ngay cả việc đối phương sống hay chết cũng không để bụng, dám nói từ yêu với một tấm hình chứ?
fangli
Tình yêu đó mặc dù đến quá tùy tiện, khiến người ta phải bật cười, nhưng ai dám nói nó không chân thành?
fangli
Thần Côn này, đúng là thú vị.
fangli
Ngoài cửa lều có tiếng động, thấy Mạnh Thiên Tư vẫn còn mải suy nghĩ, Mạnh Kính Tùng cũng không quấy rầy cô, mà tự mình đi ra xem trước.
fangli
Mạnh Thiên Tư đang không quan tâm lắm, chợt nghe thấy hai từ "Giang Luyện". Cô nhìn ra cửa, thấy Mạnh Kính Tùng đang nói gì đó với người bên ngoài. Cô thấy lạ nên nghiêng người về phía đó, nhưng vẫn không nghe được gì.
fangli
Cũng may, Mạnh Kính Tùng đã quay lại, sắc mặt anh ta hơi khó coi. Cô còn chưa kịp hỏi, anh ta đã nói trước: "Thiên Tư, tên Giang Luyện kia… hay là sáng mai cho một chiếc xe lên đưa cậu ta đi nhé."
fangli
Mạnh Thiên Tư không nói gì, chờ anh ta nói tiếp: Mạnh Kính Tùng không bao giờ nói chuyện không đầu không đuôi như vậy.
fangli
"Người này lai lịch không rõ ràng, để cậu ta ở đây anh cảm thấy không yên tâm. Vừa nãy người trực đêm đến báo, nói là nửa đêm, cậu ta lén lút gì đó trong nhà bếp…"
fangli
Phản ứng đầu tiên của Mạnh Thiên Tư là: có lẽ Giang Luyện còn chưa no.
fangli
"Người trực đêm sợ cậu ta làm gì với đồ ăn, nên chạy qua xem. Không ngờ cậu ta lại ngồi đó rửa bát. Em nói xem chuyện này có thể sao? Cái kiểu giả vờ này quá thấp kém, nhưng mình cũng không bắt được tại trận. Anh thấy nên đưa cậu ta…"
fangli
Còn chưa nói xong, Mạnh Thiên Tư đã bật cười.
fangli
Mạnh Kính Tùng không hiểu.
fangli
Mạnh Thiên Tư cũng nhận ra mình không nên cười vào lúc này. Cô ho hai tiếng, ngồi dậy: Cái này, anh kệ anh ta đi, anh ta thích rửa thì cho anh ta rửa."
fangli
Mạnh Kính Tùng còn định nói gì đó, nhưng Mạnh Thiên Tư lại ra hiệu cho anh ta nghe cô nói trước: "Bây giờ Giang Luyện đang có việc muốn cầu cạnh em, nên anh ta còn mong sao việc của chúng ta thật suôn sẻ ấy. Anh ta ở đây chỉ giúp chúng ta thôi, chứ không thêm phiền đâu. Vả lại, anh ta là nhân vật quan trọng nào à, mà anh còn định gọi xe lên đưa anh ta đi? Lúc nhổ trại, xếp anh ta như một cái sọt ở trên xe là được rồi."
fangli
Cô ngáp một cái, quyết định kết thúc buổi nói chuyện giữa đêm này: "Được rồi, mặc kệ kẻ sau lưng Bạch Thủy Tiêu là thần thật hay phật giả, thì chúng ta cũng đến rừng treo mật núi rồi. Tất cả mọi thứ sẽ mau chóng được phơi bày thôi. Cô ta đã mất dấu từ tối qua rồi, đến nay vẫn không có động tĩnh gì thì không giống phong cách cô ta lắm. Có lẽ đang trốn ở đâu đó toan tính chuyện gì ấy. Chúng ta ở ngoài sáng, lại đóng trại ở ba nơi, nên phải nâng cao cảnh giác. À, anh đưa nhật ký của bà cố Đoạn cho em, để lát nữa em xem."
fangli
***
fangli
Cuối cùng cũng được ở một mình.
fangli
Mạnh Thiên Tư chui vào giữa đám chăn gối, mở quyển nhật ký ra. Bức ảnh kinh điển của Đoạn Văn Hi lại rơi xuống. Mạnh Thiên Tư nhặt bức ảnh lên xem, bỗng cảm thấy người phi công Anh này vừa có phúc, vừa vô phúc.
fangli
Nếu ông ấy không chết, có lẽ bà cố Đoạn sẽ không phải cô đơn cả đời như vậy. Chuyện tình cảm của thời đó, luôn có vẻ bền chắc như trong cổ tích, chứ chẳng như bây giờ. Cãi nhau, chia tay, ồn ào. Không có ai là chốn dừng chân của ai, dừng chân rồi cũng vẫn có thể tách ra được —— người hiện đại không có chốn dừng chân, chỉ có phía chân trời. Điểm dừng chân mờ mịt, đường chân trời trường tồn.
fangli
Cô kẹp bức ảnh vào trong trang sách, bắt đầu lật nhật ký, sau đó dừng lại trên một bức vẽ bằng bút máy. Mạnh Thiên Tư dựng thẳng quyển nhật ký lên.
fangli
Đây chính là sơ đồ dưới sườn núi do Đoạn Văn Hi vẽ. Một trang giấy thì quá nhỏ, bà phải vẽ thành hai trang, nên khi ghép vào thì phải thay đổi phương hướng để xem.
fangli
Đoạn Văn Hi vẽ rất đẹp, màu mực nước đen đã nhạt đi theo năm tháng, trang giấy cũng đã ố vàng. Nhưng chính vì vậy, nó lại tăng thêm sự trống trải xa xăm, mơ hồ, mông lung cho bức vẽ. Xuyên qua những trang giấy màu cánh gián này, sườn núi cao vạn trượng đã dần rõ ràng hơn.
fangli

fangli
Năm đó vì để được Sơn quỷ ca ngợi, quá trình xuống sườn núi của Đoạn Văn Hi gần như không cần nhờ tới các Sơn hộ Tương Tây. Bà chủ yếu sử dụng ba thứ: ách trâu, một đám khỉ, một túi tiền.
fangli
(*) Ách trâu là cái quàng vào cổ trâu để buộc thừng và kéo nó đi cày.
Like this:

1 thought on "Xương Rồng | Quyển IV | Chương 04"

  1. "Trên dời này có bao nhiêu người" -> đời
    "nên anh còn mong sao việc của chúng ta thật suôn sẻ ấy" -> anh ta

    ReplyDelete