LỊCH ĐĂNG

Do công việc tương đối bận nên mình sẽ set lịch đăng vào thứ 5 hàng tuần. Số lượng chương ngẫu nhiên tùy theo thời gian rảnh. Mình đang sửa lại xưng hô của các nhân vật với nhau nên có thể sẽ bị lệch so với các chương cũ nha.
Xương Rồng | Quyển IV | Chương 03

Xương Rồng Đốt Rương

Tác giả: Vĩ Ngư

Chuyển ngữ: Li


Đưa mắt nhìn bóng lưng Mạnh Thiên Tư, Giang Luyện hơi bực bội.
fangli
Anh xoa mũi, nhìn về phía doanh trại đèn đuốc sang trưng mà lòng đau như cắt: Nhiều lều như thế, mà không chịu chia cho anh một góc.
fangli
Không sao, anh tự an ủi mình, vẫn còn thuốc đuổi muỗi mà.
fangli
Ngu gì mà không lấy.
fangli
Anh đứng im tại chỗ, trìu mến xoa bụng.
fangli
Một lát sau, có người vội vàng chạy tới, gọi anh: "Là… Giang Luyện hả?"
fangli
Giang Luyện nhận ra đó là Liễu Quan Quốc, cũng nhìn thấy hai bàn tay trống trơn của anh, bỗng dưng có một dự cảm xấu: Gì vậy, đừng nói với anh là thuốc đuổi muỗi hết rồi nhé?
fangli
Liễu Quan Quốc vẫy anh: "Qua đây, qua đây, Mạnh tiểu thư bảo tôi xếp chỗ ở cho cậu."
fangli
Hả?
fangli
Giang Luyện ngớ ra.
fangli
Liễu Quan Quốc lại nói: "Đừng đứng đó nữa, mau qua đây."
fangli
***
fangli
Giang Luyện đi theo Liễu Quan Quốc, xuyên qua hơn nửa doanh trại. Địa hình nơi này khá kém, nên chỉ có bốn cái lều. Ba cái đã có người ở, còn lại một cái tạm thời để không, là của anh. Bên cạnh lều trại đều được buộc một cái túi rác màu đen rất dày.
fangli
Lều vải của Sơn quỷ hẳn là được đặt làm với số lượng lớn, nên rất rộng, chứ không chật hẹp như những chiếc lều vải bình thường. Ngoại hình của chúng thì như nhau, nhưng những chiếc lều này có tận hai lớp vải chống mưa. Nói rõ ràng hơn thì bên ngoài lớp bạt còn có một lớp vải nữa. Cánh cửa cũng là loại hai lớp, lớp trong là lưới, phòng côn trùng, và để lều thoáng khí. Ở bên dưới lớp vải ngoài có hai cây gậy, để khi trời nắng, có thể chống gậy lên, tạo thành một cái ô hình chữ nhật che nắng, hóng gió.
fangli
Người đưa đến nơi, Liễu Quan Quốc lại vội vã quay về. Giang Luyện thở dài một hơi, chui vào trong lều.
fangli
Anh giương mắt nhìn bốn vách tường, cảm thấy rất thỏa mãn: Tối nay, cái cơ thể này cuối cùng cũng được nằm ngửa rồi, không cần phải cuộn người trên nhánh cây nữa.
fangli
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng người gọi: "Ừm… anh trai Giang Luyện, ở lều nào thế?"
fangli
Giang Luyện thò đầu ra, còn vẫy tay để ra hiệu là mình.
fangli
Đó là một người gầy còm, nhỏ con, khi thấy đúng người mình cần tìm, thì chạy tới, ngồi xổm ở trước cửa. Sau đó anh ta dán bộp một lá bùa vàng lên trên cửa lều, trên lá bùa đó có từng đường từng đường chu sa một —— Tư thế đó, rất giống với cảnh dán bùa lên trán cương thi, trong những bộ phim cương thi của Hương Cảng.
fangli
Có ý gì? Đây là định "trấn" anh ở trong lều à?
fangli
Gã nhỏ con chỉ vào lá bùa: "Mạnh tiểu thư nói, anh đòi thuốc đuổi muỗi, nhưng chúng tôi không dùng thứ ấy. Đây là bùa 'tránh thú rừng' của Sơn quỷ. Tối qua anh đi cùng Mạnh tiểu thư, cũng thấy hiệu quả của 'động Sơn thú' rồi. Có lá bùa này, thì không có rắn rết, ruồi muỗi nào dám đến. Cần thuốc đuổi muỗi làm gì chứ?"
fangli
Giang Luyện muốn giải thích rằng mình không đòi thuốc đuổi muỗi, nhưng gã nhỏ con không cho anh cơ hội ấy. Anh ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt khinh bỉ như muốn nói: Ngu dốt, chỉ biết mỗi thuốc đuổi muỗi.
fangli
Gió đêm phất qua làm lá bùa dán lệch kia kêu sột soạt. Giang Luyện giữ mép lá bùa, quan sát thật kỹ: Mấy hoa văn này rất quen mắt, hình như anh đã từng vẽ lại nó. Trên một mảnh chuông của Mạnh Thiên Tư, có một cái có hoa văn tương tự. Có điều cái này đơn giản hơn rất nhiều, thì ra đây là "tránh Sơn thú".
fangli
Chín loại bùa của Sơn quỷ, hiện tại anh đã biết được hai loại, động Sơn thú và tránh Sơn thú.
fangli
Bên ngoài lại có tiếng kêu: "Ừm… Giang Luyện ở đâu thế?"
fangli
Lần này, không cần anh thò đầu ra, người ta đã tự mình tìm được. Đó là một ông chú trung niên khoảng năm mươi tuổi, dáng người hơi mập, xách theo một cái túi nhựa, vừa nhìn liền biết ông ấy ở bên kỹ thuật, chứ không phải bên lao động tay chân.
fangli
Ông chú này ngồi xổm trước cửa lều Giang Luyện, mở chiếc túi ra, bày hết mọi thứ bên trong ra đất.
fangli
Toàn là thuốc hoặc băng vải để băng bó vết thương. Giang Luyện chỉ nhìn lướt qua là đã thấy được băng vải, cồn, thuốc bôi phòng nhiễm trùng và thuốc uống.
fangli
Ông chú mập nói anh: "Mạnh tiểu thư nói, anh đòi dùng thuốc thuần thiên nhiên. Tuổi còn trẻ đừng quá cực đoan, xem thường thuốc tổng hợp được sản xuất trong nhà máy. Cậu biết có bao nhiêu bệnh nhân đang dùng thuốc tổng hợp không? Trên đời này, không phải cứ thuần thiên nhiên là tốt đâu."
fangli
Giang Luyện giải thích: "Cháu không…"
fangli
Nhưng ông chú mập cũng không cho anh cơ hội giải thích. Ông ấy lắc đầu, thở dài, rồi xách cái túi không đi.
fangli
Giang Luyện đầy đám thuốc kia vào trong, đang định kiểm tra xem nên dùng cái nào, thì lại có người đến.
fangli
Lần này người ta không kêu, mà là do anh ngửi được mùi thơm, nên chủ động thò đầu ra.
fangli
Người này chắc hẳn là một đầu bếp, bởi vì anh ta đang bê một cái khay đựng đầy bát đĩa, lại còn mặc tạp dề dính đầy dầu mỡ nữa. Giang Luyện ngồi dịch vào trong, đẩy đám thuốc kia ra, để nhường chỗ trống cho cái khay.
fangli
Người đó đặt khay xuống, giọng ồm ồm: "Mạnh tiểu thư nói, anh đã ăn rồi. Nhưng chúng tôi lỡ nấu khá nhiều cơm cho bệnh nhân rồi, anh xem có thể xử lý giúp một ít không?"
fangli
Giang Luyện nói: "Tôi sẽ cố gắng… cố gắng."
fangli

fangli
Đám người này cứ kéo đến lũ lượt y như đèn kéo quân, khiến người ta không đón tiếp nổi. Tuy mỗi người đều "hiểu lầm" anh, nhưng những hiểu lầm đó, đều do Mạnh Thiên Tư tạo thành…
fangli
Giang Luyện cảm thấy rất hợp tình hợp lý, đó là Mạnh Thiên Tư mà.
fangli
Anh nhìn mọi thứ trước mặt mình, cuối cùng, tất cả đều xếp sau nhu cầu sinh lý: dù sao dân coi đồ ăn là trên hết.
fangli
Cơm cho bệnh nhân rất phong phú, chỗ nào cần dầu thì có dầu, chỗ nào cần tương thì có tương, chứ không phải kiểu nước canh nhạt nhẽo bình thường. Giang Luyện chỉ nếm hai miếng, khẩu vị đã mở rộng: Thanh niên trai tráng hai mươi mấy tuổi, đang là độ tuổi có thể ăn, có thể ngủ. Mấy ngày nay, anh vừa không được ngon giấc, vừa phải ăn mấy quả dại lót bụng, đã sắp chết thèm rồi.
fangli
Đang ăn như kẻ chết đói, trên đỉnh đầu bỗng nhảy ra một câu nói mát lạnh: "Không đói cơ mà?"
fangli
Giang Luyện cứng đờ người lại.
fangli
Một lát sau, anh bưng bát cơm, chậm rãi ngẩng đầu lên.
fangli
Mạnh Thiên Tư đang đứng dựa cửa, đôi mắt liếc anh. Cô mặc một chiếc áo khoác kiểu cao bồi, vì đang khoác tay trước ngực, nên chiếc áo cao bồi bó sát lại theo đường cong cơ thể. Nó càng làm cô trông thoải mái hơn, cũng càng khiến anh lúng túng.
fangli
Giang Luyện nói: "Cái này…"
fangli
Mạnh Thiên Tư ra hiệu cho anh dừng lại, rồi chỉ khóe miệng anh: "Cơm kìa."
fangli
Má ơi, còn dính cơm nữa, thế thì làm gì còn hình tượng?
fangli
Giang Luyện rất bình tĩnh giơ bàn tay cầm đũa lên, dùng đốt ngón tay đẩy hạt cơm vào trong miệng, chuẩn bị giải thích tiếp: "Cái này, tôi muốn giải thích…"
fangli
Mạnh Thiên Tư "hừ" một tiếng, quay người đi.
fangli
Gió núi thổi lời của cô vào tai anh: "Đến chết cũng vẫn sĩ diện."
fangli
Mạnh Thiên Tư ngẩng đầu lên, đi xuyên qua doanh trại mờ mịt ánh đèn. Ven đường có rất nhiều Sơn hộ nhường đường cho cô, cô cũng không ngừng gật đầu chào hỏi. Mãi đến khi đi đến chỗ khuất sáng của lều mình, thấy xung quanh không có ai, cô mới bật cười.
fangli
Đúng lúc đó, Mạnh Kính Tùng vén rèm cửa đi ra, ánh sáng màu vàng ấm áp trong lều phả ra ngoài, vừa vặn bao trùm lấy Mạnh Thiên Tư: Vốn dĩ con người khi cười trông đã đẹp hơn bình thường, cô lại còn là người có nhan sắc sẵn nữa. Lại có bóng đêm làm nền, ánh đèn phối hợp, khung cảnh đó đẹp như một bức tranh.
fangli
Một bức tranh mà người đứng xem cũng cảm thấy thoải mái.
fangli
Mạnh Kính Tùng cũng cười theo, hỏi cô: "Thiên Tư, có chuyện gì mà vui thế?"
fangli
Có người ở à? Mạnh Thiên Tư ngừng cười.
fangli
Cô ngẩng đầu lên, vén đám tóc rủ xuống mặt ra sau tai, đáp: "Không có gì, em cười linh tinh thôi."
fangli
***
fangli
Sau khi Mạnh Thiên Tư đi rồi, Giang Luyện còn bê bát ngồi đó một lúc.
fangli
Ăn hay không ăn?
fangli
Ăn đi, dù sao cũng bị cười rồi, không ăn cũng đâu cứu vãn được gì đâu. Vả lại, đằng sau mỗi hạt gạo đều là bao công lao vất vả, không nên lãng phí.
fangli
Anh tiếp tục vùi đầu ăn cơm, đang ăn, ngoài cửa lại có người nói: "Cháu là… khách của Sơn quỷ à?"
fangli
Má! Vẫn còn nữa à? Anh cứ tưởng sau Mạnh Thiên Tư, là không còn ai nữa chứ? Không ngờ vẫn còn con át chủ bài!
fangli
Giang Luyện nuốt cơm trong miệng xuống, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên.
fangli
Cạnh cửa lộ ra một cái đầu, dù chỉ có một cái đầu, cũng đủ để người ta nhớ mãi không quên: Người này khoảng bốn, năm mươi tuổi, có một mái tóc xoăn, trên sống mũi treo một chiếc kính đen. Ánh mắt kia, gương mặt kia, biểu cảm kia xếp chung một chỗ, không hiểu sao lại tạo cho người ta một cảm giác vui vẻ, thân thiết…
fangli
Nguồn sáng của doanh trại khá nhiều, dù cách lều vải, Giang Luyện cũng có thể nhìn thấy cái bóng mờ mờ của ông ấy. Cái bóng đó nối liền với bóng của chiếc lều bên cạnh.
fangli
Xem ra ông ấy là hàng xóm của anh.
fangli
Giang Luyện chần chừ, "vâng" một câu.
fangli
Ông hàng xóm hớn hở: "Thật là trùng hợp, chú cũng thế này. Ở đây, toàn là Sơn quỷ, bọn họ là người một nhà, có mình chú là người ngoài, rất lúng túng… Chú tên là Thần Côn, cháu thì sao?"
fangli
Cũng là khách của Sơn quỷ?
fangli
Giang Luyện suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra: Thảo nào anh cảm thấy vị trí của mấy cái lều này khá xa, thì ra là chuyên dành cho "khách lạ" ở. Xem ra Sơn quỷ phân chia trong ngoài, thân lạ rất rõ ràng.
fangli
Anh trả lời bằng một giọng vừa xa cách, nhưng vẫn rất lễ phép: "Giang Luyện ạ."
fangli
"À, Giang Luyện à?"
fangli
Thần Côn thò người vào trong lều một chút nữa, như thể hai người rất quen. Ban đầu chỉ có một cái đầu, nay đã thành nửa người rồi: "Chất lượng cuộc sống của cháu cao cấp thật đấy…"
fangli
Thật à? Người anh nhếch nhác thế này mà cũng được xem là cao cấp hả? Chắc là phong độ hơn người, Giang Luyện suýt nữa thì cười tự đắc.
fangli
"… Ban nãy chú ở trong lều có nghe được, cháu đòi dùng thuốc thuần thiên nhiên…"
fangli
Giang Luyện suýt nữa thì đánh rơi bát.
fangli
Thần Côn tặc lưỡi, khen anh: "Chú đã gặp người ăn cái gì cũng phải kén ba chọn bốn. Rau dưa chỉ bón phân hữu cơ, không dùng phân hóa học, còn phải tưới bằng nước suối nữa. Chứ chưa nghe thấy ai uống thuốc cũng phải thuần thiên nhiên bao giờ. Lúc ấy chú đã cảm thấy, phải sang làm quen với người này, quá là đặc biệt!"
fangli
Nếu vẻ mặt của Thần Côn không chân thành như thế, thì Giang Luyện đã tưởng rằng ông sang đây để mỉa mai anh rồi. Anh cũng không biết mình nên tiếp lời thế nào, đành phải ra hiệu rằng mình còn đang ăn cơm, rồi thuận miệng nói: "Bọn họ chuẩn bị quá đầy đủ, món gì cũng có. Bình thường ra dã ngoại chỉ có thể ăn lương khô."
fangli
"Đúng vậy!" Thần Côn như không biết cái gì có tên là ám chỉ, bò vào trong lều, ngồi khoanh chân dưới đất. Thậm chí ông còn bày ra hẳn tư thế chuẩn bị buôn dưa trên trời dưới đất: "Bọn họ làm việc quá tỉ mỉ, bên dưới đáy vực, chính là chỗ kia kìa…"
fangli
Ông chỉ tay xuống bên dưới: "Có một cái điểm đóng quân số một, tất cả xe cộ đều để ở đó, lúc nào cũng có thể vận chuyển gà vịt, thịt cá, rau dưa, hoa quả lên. Cháu cứ đi theo họ, thì không phải lo chuyện không có cơm nóng ăn. Còn nữa, còn nữa…"
fangli
Thần Côn thò tay ra ngoài, gảy cái túi rác màu đen bên ngoài lều: "Cháu có nhìn thấy cái túi rác này không? Rất dày luôn. Khi nào đầy là có người mang xuống bên dưới xử lý, rất biết bảo vệ môi trường… Bọn họ còn mang theo gậy, dao nữa. Ban đầu chú tưởng là để phòng thú rừng, hỏi ra mới biết, người ta là Sơn quỷ, không đánh thú rừng. Những điều này chú đều thích cả. Cháu biết không…"
fangli
Ông xích lại gần Giang Luyện, thần thần bí bí: "Chú muốn gia nhập Sơn quỷ."
fangli
Sơn quỷ người ta có tuyển người đâu.
fangli
Giang Luyện trả lời: "… Chúc chú thành công."
fangli
Anh đã nhận ra, muốn thông qua ngôn ngữ ám chỉ để đuổi ông chú này đi, là điều không thể. Nói thẳng thì lại quá mất lòng, dù sao người ta mới là "khách" của Sơn quỷ thật, còn anh thì không.
fangli
Thôi kệ đi, ông ấy thích nói thì cứ nói, anh cứ ăn cơm của mình là được.
fangli
Giang Luyện coi như Thần Côn không tồn tại.
fangli
Thần Côn thì nghiêm túc tính toán vấn đề này: Gia nhập sơn quỷ, lợi ích là vô tận, nghe nói mọi ngọn núi lớn đều có dấu của bọn họ, bao ăn bao ở, còn được cung cấp trang bị. Có hậu thuẫn lớn như vậy, thì công việc nghiên cứu của ông sẽ tiến triển rất nhanh!
fangli
Mỗi tội ông không thích Mạnh Thiên Tư: Lúc mới gặp, cô đeo bịt mắt, nói với ông là trong mắt trái có hai con ngươi. Hôm nay lúc cô đến, ông đã nhìn thấy rõ rồi, có mỗi một con!
fangli

fangli
Người bên cạnh lúc vui lúc buồn, Giang Luyện cũng chẳng quan tâm, chỉ chăm chú ăn uống. Sau khi ăn xong, anh gõ bàn, nhắc Thần Côn nhường đường để anh mang khay đi trả người ta.
fangli
Lúc này Thần Côn mới nhớ ra vẫn còn người ở bên. Ông dịch người vào trong nhường chỗ cho anh đi, còn hỏi anh: "Thế cháu… tới đây làm gì?"
fangli
Giang Luyện nói: "Làm mấy việc."
fangli
Anh nhẹ nhàng đá quả bóng ngược lại: "Chú thì sao?"
fangli
Thần Côn lại trả lời rất thật lòng: "Chú à, chú đến tìm cái rương."
fangli
Giang Luyện hơi giật mình. Một lát sau, anh đặt khay xuống, ngồi về chỗ cũ.
fangli
Thì ra đây chính là người cũng đi tìm rương mà Mạnh Thiên Tư nói.
fangli
"Chú muốn tìm cái rương gì?"
fangli
Thần Côn hoàn toàn không đề phòng anh. Ngoài những việc liên quan tới mật núi mà Tiển Quỳnh Hoa đã dặn ông không được nói cho ai, những thứ khác ông đều nói tất. Đương nhiên mấy chuyện này của ông, có giấu cũng chẳng có tác dụng gì, dù sao nói cũng giống như không mà.
fangli
Nhưng Giang Luyện lại không thể hỏi nhiều hai câu: Cùng đến Tương Tây, cùng muốn tìm một cái rương, nếu nói với anh là trùng hợp, thì anh không tin.
fangli
"Chú chỉ biết cái rương lớn nhỏ ra sao thôi à?"
fangli
"Đúng vậy." Thần Côn lại khua tay múa chân: "Nó cao khoảng tầm này, rộng tầm này…"
fangli
"Còn biết nó bị người ăn cắp?"
fangli
"Đúng vậy."
fangli
"Sao chú lại cảm thấy nó bị người ăn cắp?"
fangli
Thần Côn nghe anh hỏi vậy thì mãi mới đáp được: "… Chú cảm thấy thế."
fangli
Giang Luyện lắc đầu: "Là cảm giác của chú khi ở trong mộng, kéo dài đến hiện thực. Nhưng dù là trong mộng, cảm giác cũng không tự nhiên sinh ra được. Dù sao cũng phải có cảnh tượng gì đó. Chắc chắn, trong mơ chú đã nhìn thấy cái gì, có điều sau khi tỉnh dậy thì không nhớ được, chỉ nhớ mỗi cái cảm giác đó thôi."
fangli
Nói rất có lý, Thần Côn nhíu mày.
fangli
Mấy ngày nay, ông luôn nằm mơ. Trong mơ, ông cứ trằn trọc hết mọi nơi để tìm kiếm cái rương, hoặc là sa mạc lớn Tây Bắc, hoặc là lĩnh Phượng Tử của núi Tần Lĩnh, lại hoặc là anh dũng chém chết cổ trùng trong sơn động…
fangli
Có lẽ những cảnh tượng đó đều là những việc ông từng làm, những nơi ông từng đi qua. Chúng kết hợp lại với nhau để ông chỉ chú ý tới những cảnh tượng đó, mà không hề nghĩ tới một việc: vì sao ông lại cảm thấy cái rương đó bị người ăn cắp chứ?
fangli
Mà những người nghe ông kể chuyện này: người quen, bạn bè nghe xong là bỏ ngoài tai; người xa lạ thì lại cảm thấy đầu óc ông có vấn đề, chỉ cho rằng ông nói nhăng nói cuội thôi.
fangli
Từ trước tới nay, chưa có ai ngẫm nghĩ cho ông, và hỏi ngược lại ông ——
fangli
Vì sao ông lại cảm thấy cái rương đó là bị người ăn cắp?
fangli
Dù sao cũng phải có lý do chứ nhỉ.
fangli
Ông mở to mắt, miệng há ra, ánh mắt dần tan rã, thỉnh thoảng lông mày mới nhíu lại, như đang cố gắng nghĩ chuyện gì.
fangli
Chính xác là sau khi nghe được hai chữ "mật núi" từ miệng Tiển Quỳnh Hoa, ông mới bắt đầu mơ thấy mình đi tìm cái rương. Giấc mộng đầu tiên, hẳn là rất quan trọng.
fangli
Đêm hôm đó, ông làm gì nhỉ?
fangli
—— Ban ngày, ông theo dõi Tiển Quỳnh Hoa, nhưng lại bị bà phát hiện, và bị ăn đánh.
fangli
—— Tiển Quỳnh Hoa viết chữ trên áo ông, còn nói với ông "Tư tỷ nhi nhà em, rất giỏi".
fangli
—— Ông vui vẻ gấp chiếc áo có lời nhắn kia lại, đặt ở đầu giường, kéo chăn lên đến ngực, rồi tắt đèn…
fangli
Sau đó, hình như là nằm mơ…
fangli
Giang Luyện không nói gì. Anh biết khi người ta đang cố nhớ lại một việc, thì rất cần một hoàn cảnh yên tĩnh. Bởi vậy anh còn thả rèm cửa xuống.
fangli
Thêm một lớp vải cách âm cũng tốt.
fangli
Bờ môi Thần Côn rung động, ánh mắt bay bổng giống như hình ảnh nơi đáy mắt không phải là Giang Luyện.
fangli
Ông thì thào nho nhỏ: "Một ngọn lửa rất lớn, ánh lửa rất cao rất cao. Thật ra không phải một cái rương, mà rất nhiều, chất thành một đống. Không thể nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy hình dạng cái rương. Chúng đều dài như vậy, rộng như vậy, rất nhiều."
fangli
Tim Giang Luyện nhảy loạn, anh ngừng thở: Không sai, khi nhà họ Huống chạy loạn, có mang theo rất nhiều rương, theo lời Kiền gia nói thì phải hơn ba, bốn mươi cái.
fangli
"Còn có cả bóng người, cũng không thấy rõ, chỉ biết là có người, cũng rất nhiều… Có người đứng bên đống lửa, cũng có người đứng cạnh đống rương."
fangli
Là đám cướp kia sao? Giang Luyện hơi run lên: Sau khi bọn chúng cướp hết đồ đạc có giá trị rồi, thì đốt sạch những chiếc rương vô dụng sao? Thế… thế đơn thuốc đâu? Bọn cướp không nghĩ nó vô dụng, nên cũng đốt luôn chứ?
fangli
Anh muốn gặng hỏi, nhưng lại cố nhịn lại. Trạng thái của Thần Côn bây giờ gần như người mộng du, không thể đánh thức ông được.
fangli
Thần Côn đột nhiên trợn mắt: "Oa, con chim thật là bự! Không, không phải, là ánh lửa tạo thành một cái bóng hình con chim ở trên vách đá. Vừa lớn, vừa cao mấy trượng, còn động nữa."
fangli
Giang Luyện cố gắng kìm nén: Đúng là ánh sáng có thể phóng đại bóng của vật thể, đây cũng chính là nguyên lý của máy chiếu. Có lẽ là trong hiện trường vụ cướp đó, có một con chim chẳng may đi lạc vào trong.
fangli
Nhưng Thần Côn lại cứ miêu tả con chim đó.
fangli
"Mà không giống chim lắm. Cái đầu có vẻ giống gà, không không không, hình như trên đầu còn có thứ gì đó, có vẻ giống nhúm lông, giống Giải Phóng, à không… đẹp hơn Giải Phóng nhiều."
fangli
Giang Luyện như rơi vào trong sương mù.
fangli
Giải Phóng… không phải là ở năm 1949 sao? Vì sao một con chim có cái gì đó trên đầu lại đẹp hơn ngày Giải Phóng của Trung Quốc được? Hai cái này đâu có tương tự nhau đâu mà lôi chúng ra so sánh?
Like this:

1 thought on "Xương Rồng | Quyển IV | Chương 03"

  1. Hi bạn, vì mình cũng đọc khá đầy đủ hệ liệt này của Vĩ Ngư nên muốn góp ý một chút về cách xưng hô của Thần Côn với Giang Liệt, thay vì "chú-cháu" như bạn đang dùng thì mình nghĩ "tôi-anh" sẽ hợp hơn với tính cách của Thần Côn.
    anw thì đó là suy nghĩ của mình thôi, cảm ơn bạn đã dịch truyện x (vì truyện của Vĩ Ngư vừa dài vừa khó dịch nên thật sự mình rấtttt trân trọng công sức bạn đã bỏ ra ạ)

    ReplyDelete