LỊCH ĐĂNG

Do công việc tương đối bận nên mình sẽ set lịch đăng vào thứ 5 hàng tuần. Số lượng chương ngẫu nhiên tùy theo thời gian rảnh. Mình đang sửa lại xưng hô của các nhân vật với nhau nên có thể sẽ bị lệch so với các chương cũ nha.
Xương Rồng | Quyển III | Chương 12

Xương Rồng Đốt Rương

Tác giả: Vĩ Ngư

Chuyển ngữ: Li


Mạnh Thiên Tư cảm thấy mình như gặp phải ma.
cô bé nho xinh xinh
Mấy câu Giang Luyện vừa nói, đoạn đầu thì vẫn bình thường, cũng rất phù hợp với giọng điệu bàn bạc chuyện quan trọng, nên cô cũng nghe rất chăm chú, cho đến khi nghe thấy câu cuối cùng. Đây không phải là kết thúc xoay ngược, mà là thay đổi thất thường mới đúng.
fangli
Cô còn tưởng là mình nghe nhầm: "Chạy hả?"
á vang chi?c dép lê ra, di chân tr?n
"Đúng, chạy trốn… cô có biết nỗi tuyệt vọng một tên trộm trong lúc trộm đồ là gì không?"
Minh trông ngóng nguoi thuong tro lai
Mạnh Thiên Tư tức giận: "Không biết. Tôi đã ăn trộm bao giờ đâu."
fangli
Phản ứng của cô nằm trong dự tính của anh: "Tôi làm rồi."
fangli
Mạnh Thiên Tư không hề ngạc nhiên.
vui vui hè v? cây xanh xanh g?p lá trên cành
"Lúc Kiền gia chưa nhận nuôi tôi, tôi thực sư không có gì ăn cả, nên đã làm mấy việc xấu xa… Cô biết Kiền gia gặp được tôi kiểu gì không?"
Bà ?y trang di?m mà, cág di?m c?a k?ch
Mạnh Thiên Tư không nói gì cả, nhưng ánh mắt đó, đủ để anh biết rằng cô đồng ý nghe anh kể.
fangli
Giang Luyện không nhìn cô. Anh nhìn chằm chằm vào bóng đêm mờ nhạt ở phía xa, bỗng bật cười, như là đang hồi tưởng lại đoạn quá khư kia: "Cô biết không, dù là ăn mày, cũng chia ra thượng, trung, hạ đẳng. Mấy đẳng cấp này không phải là Cái Bang như cô nghĩ đâu."
Tay trong tay con cùng nhau h?a gi? g?n
***
fangli
Nghĩ tới cũng rất lạ, đôi lúc, rõ ràng đã là loại người hạ đẳng nhất, yếu thế nhất rồi, mà vẫn còn có kẻ ỷ mạnh ăn hiếp yếu: Lúc trước vừa bị người giẫm dưới chân, mặt mũi bầm dập, không dám đánh trả, nhưng sau đó lại đi giẫm đạp kẻ yếu hơn mình.
Sau hoa sen nóoi sao
Mới đầu anh kiếm cơm ở ven đường, nhưng vì thông minh, nên chỉ hai ngày sau anh đã tự tổng kết được rằng: Tỉ lệ xin được cơm ở những nơi như quảng trường, nhà ga cao hơn hẳn những con đường buôn bán hay là khu dân cư. Đặc biệt là nhà ga, ở đó anh luôn xin được những bát mì tôm vị hải sản, vị thịt bò ăn thừa của người khác, nó làm anh rất vui vẻ.
TGiang Luy?n quét m? xong trang cá nhân c?a cô
Thế là anh ở lại luôn nhà ga, coi nó như một công việc ổn định.
fangli
Nào ngờ tối ngày thứ ba, khi co ro ngủ trên ghế phòng chờ, anh bị mấy kẻ khác đẩy ra ngoài, tay đấm chân đá. Kẻ cầm đầu là một tên mắc bệnh mũi đỏ, có tật ở chân. Ban ngày khi đi xin ăn, Giang Luyện có nhìn thấy ông ta bị người khác quát mắng như chó, nhưng ông ta vẫn cười. Mà nay khi kéo một đám người đến đánh anh, ông ta lại uy phong như một đại ca xã hội đen.
fangli
Mãi đến khi đó, anh mới biết rằng, hóa ra ăn xin cũng phân chia địa bàn. Nhà ga này đã bị mũi đỏ và bốn năm tên khác nhận thầu rồi. Anh lảng vảng ở đây là ăn tranh miếng cơm của người khác.
ng c?a ph?ng l?i, di vào trong ph?ng. Lú
Sau một trận đánh, anh bị ném xuống dưới gầm cầu. Mũi đỏ nói, nếu anh dám xuất hiện ở nhà ga lần nữa, thì sẽ cắt gà con của anh.
fangli
(*) tiểu kê kê, chắc không có ai không biết nghĩa đâu nhỉ~
fangli
Giang Luyện không dám nói gì, đến khi bọn họ đi xa rồi, anh mới đứng dậy, quát về phía gầm cầu trống rỗng: "Cao mẹ mày, dám đánh ông Luyện mày à."
ông qu?n ? ngang ng?c, trên d?u c?
(*) Cao ~ đọc na ná với từ thao, nghĩa là đmm
fangli
Sau đó, anh không dám đến trạm xe lửa nữa.
fangli
Anh lang thang ở trong nội thành, hôm nào không có cơm ăn, thì anh đi ăn trộm: bánh bao, bánh Sangza, bánh rán hành, khoai lang, bữa nay đói bữa mai no. Nhờ "công cuộc ăn trộm" của mình, anh cố gắng sống sót qua ngày.
? c?a v?i m?t chi?c khan t?m qu?n trên n
Nhưng anh tự nhận mình không phải kẻ trộm, vì mỗi lần ăn xong, anh đều lau miệng và nghĩ thầm trong bụng: đợi khi nào ông Luyện đây phát tài sẽ trả lại gấp đôi!
fangli
Tiếc là ngày anh phát tài chưa kịp đến, thì trong một lần đang ngấu nghiến chiếc bánh bao mới trộm được trong con ngõ nhỏ, anh lại bị đánh.
fangli
Lần này anh còn chẳng thấy rõ kẻ đánh mình là ai. Anh chỉ biết là có rất nhiều bàn chân rơi từ trên trời xuống, giẫm lên đầu, lên ngực, lên bụng anh, và cả chiếc bánh bao đang ăn dở nữa. Tiếng người quát còn khá trong, chưa vỡ giọng, có lẽ cũng chỉ mười ba mười bốn thôi: "Dám ăn trộm ở đây à? Mày không biết mấy con phố này là địa bàn của "Bảy con sói" bọn tao à? Muốn ăn trộm thì cút đi chỗ khác mà trộm."
hi?n gi? c?a anh không thích h?p ? m
Thì ra, không chỉ ăn xin mà ăn trộm cũng có địa bàn.
fangli
Anh bị đánh đến mức hai mắt sưng vù, mũi cũng chảy máu. Sau khi đám người đó đi rồi, anh lau nước mũi, máu mũi, nhặt chiếc bánh bao bị giẫm đen sì lên: theo kinh nghiệm của anh, bóc lớp bẩn bên ngoài đi, bên trong vẫn còn ăn được.
fangli
Anh vừa gặm bánh bao, vừa suy nghĩ về tương lai của mình: Cút đi đâu bây giờ? Làm gì có chỗ mà đi chứ, chỗ nào cũng là địa bàn, chỗ nào cũng có băng đảng.
ng kho?ng tr?ng ngay bên chi?c bàn trà n
Anh phải nghĩ cách để có thể tiếp tục ăn trộm ở nơi này, mà lại không bị đánh.
fangli
Ăn xong bánh bao, anh nhìn đôi giày thể thao rách mũi của mình, hai con mắt sáng bừng lên.
fangli
Anh có thể chạy mà.
c?n có c? h?p khan gi?y ng? ch?ng vó, ?
Chỉ cần chạy đủ nhanh, thì sẽ chẳng bao giờ bị đánh. Bởi vì những kẻ muốn đánh anh, đều không đuổi kịp anh.
fangli
Từ đó về sau, khắp ngõ lớn ngõ nhỏ trong thành phố đều có bước chân chạy như điên của anh. Anh cũng bị bắt hai ba lần, mỗi lần đều bị đánh tơi bời, nhưng càng bị đánh đau, lần sau anh càng chạy nhanh hơn.
fangli
Thời gian cứ trôi qua như vậy, anh không bị đánh, bởi vì người bị mất trộm không đuổi kịp anh, cũng không muốn đuổi theo anh mấy con ngõ chỉ vì một chiếc bánh bao. Còn những kẻ lưu manh kia cũng không bắt được anh. Sau khi đuổi theo anh mấy con phố, bọn chúng sẽ chống gối thở hồng hộc, và mắng: "Mẹ nó, thằng nhãi con này chạy còn nhanh hơn chó."
á vang chi?c dép lê ra, di chân tr?n
Nhờ câu nói đó của bọn chúng, lần Giang Luyện gặp được Huống Đồng Thắng, là lần anh phát huy tốt nhất kể từ lúc chào đời: chạy thắng cả chó.
fangli
Lần đó anh gặp được một nhà đang làm đám tang. Ăn trộm thích nhất hai bữa tiệc đỏ trắng, bởi vì đông người ra vào, nên dễ ra tay.
fangli
Giang Luyện trà trộn vào trong đám, đầu tiên là lấy cho mình hai cái bánh, sau đó mới mò sang cái đùi gà bóng nhẫy. Anh vừa cầm đùi gà lên, thì đã nghe thấy người kêu: "Có trộm!"
Bà ?y trang di?m mà, cág di?m c?a k?ch
Sau đó anh mới biết người đó bị mất tiền, ba ngàn đồng. Năm đó ba ngàn đồng không phải số tiền nhỏ, dù người ăn trộm không phải anh, nhưng anh vẫn có tật giật mình. Mà một khi anh giật mình, thì sẽ chạy thật nhanh.
fangli
Thế là anh trở thành một cái bia ngắm.
fangli
Người đến dự đám tang toàn là anh em, họ hàng, không phải có chung mối thù thì là gì? Họ không kịp hỏi rõ mọi chuyện đã kéo nhau đuổi theo anh, còn thả cả chó ra nữa.
Sau hoa sen nóoi sao
Trên đồng ruộng mênh mông, xuất hiện một cuộc truy đuổi quyết liệt: Giang Luyện tay cầm đùi gà, cắm cúi chạy về phía trước. Sau lưng anh là một con chó cỏ, sau con chó là một đám người.
fangli
Rất nhanh vì thể lực cách biệt, đã có người phải dừng lại, bám lấy người bên cạnh để đỡ bị ngã, do chân đã nhũn ra. Những người vẫn còn cố đuổi theo thì cũng đã thở hồng hộc.
cô bé nho xinh xinh
Cuối cùng tất cả đều dừng lại, gửi gắm hết hi vọng lên người con chó.
fangli
Xe của Huống Đồng Thắng đi qua đúng lúc đó.
fangli
Ban đầu thứ khiến ông chú ý là tiếng la lối om sòm, nên mới bảo tài xế lái xe đi theo sau.
Minh trông ngóng nguoi thuong tro lai
Giang Luyện nắm chặt chiếc đùi gà trong tay, hai cẳng chân chạy như bay. Sự quyến rũ của chiếc đùi gà, cộng với nỗi sợ hãi không muốn bị chó cắn, đã khiến anh có thêm động lực để chạy. Mà thỉnh thoảng anh còn trèo lên trên tường, nhảy qua đống đá để kéo dài khoảng cách với con chó: Cuối cùng con chó kia cũng đuối sức, chỉ có thể dừng lại, sủa liên hồi về phía anh.
fangli
Thật ra chạy đến lúc này, Giang Luyện cũng kiệt sức rồi. Nhưng tiếng chó sủa xa dần khiến tinh thần anh tốt hơn hẳn. Trong lúc đang bận chạy, anh cố bớt chút thời gian để quay đầu lại xem xét tình hình. Không quay lại thì thôi, vừa quay lại anh đã sợ xanh cả mặt.
fangli
Một cái đùi gà mà người ta huy động cả ô tô đi đuổi bắt anh!
vui vui hè v? cây xanh xanh g?p lá trên cành
Anh cắn răng, tiếp tục chạy như điên.
fangli
Huống Đồng Thắng bảo tài xế tăng tốc độ, khi đi ngang với Giang Luyện, ông hạ cửa sổ xe xuống, gọi anh: "Người anh em, dừng lại đi."
fangli
Nhưng Giang Luyện không nghe. Huống Đồng Thắng không làm gì được, đành phải bảo lái xe đi vượt lên trước, rồi quay ngang xe chặn đường anh.
Tay trong tay con cùng nhau h?a gi? g?n
Khi chiếc xe xoay ngang, Giang Luyện đứng vội lại, nhưng vẫn bị ngã xuống đất. Cơ thể mệt mỏi của anh cuối cùng cũng kiệt sức, không đứng dậy được nữa. Anh nhìn Huống Đồng Thắng chống gậy, bước xuống khỏi xe, trong đầu nghĩ thầm cái gậy kia kiểu gì cũng nện vào người anh. Phản ứng đầu tiên của anh là cúi đầu xuống, ra sức cắn, xé, nhai chiếc đùi gà đã lạnh ngắt từ lâu kia: Đằng nào cũng bị đánh, không thể bị đánh không được. Thịt gà có nhiều dinh dưỡng, ăn được thịt gà thì mấy vết bị đánh cũng mau lành hơn.
fangli
Anh ăn như chết đói, suýt nữa thì bị nghẹn. Chiếc đùi gà to đùng đã bị anh xử lý hết trong vài giây, sau đó anh phồng má, ném xương gà về phía Huống Đồng Thắng: "Trả ông, hết rồi!"
fangli
Xương gà rơi trúng chiếc giầy da bóng loáng của Huống Đồng Thắng.
TGiang Luy?n quét m? xong trang cá nhân c?a cô
Huống Đồng Thắng cúi đầu nhìn chiếc xương gà, lại giương mắt nhìn Giang Luyện, sau đó bật cười.
fangli
***
fangli
Giang Luyện bùi ngùi: "Con người vẫn phải có nghề mới sống được. Nếu năm đó tôi không giỏi chạy, thì Kiền gia cũng chẳng mang tôi về."
ng c?a ph?ng l?i, di vào trong ph?ng. Lú
Anh nhìn Mạnh Thiên Tư: "Thời điểm tuyệt vọng nhất của một tên trộm khi đi trộm đồ là khi nào? Theo những kinh nghiệm không vẻ vang gì của tôi, nó không phải là lúc bị người phát hiện. Khi bị người phát hiện và đuổi bắt, chỉ cần cô có thể chạy nhanh hơn bọn họ thì sẽ chẳng có vấn đề gì."
fangli
"Vậy nên tôi nói "chạy đi" không phải là để trêu cô, mà đúng là tôi nghĩ như vậy thật đấy. Một khi chúng ta đối đầu trực diện với bọn họ mà không có phần thắng, thì chúng ta phải chạy. Nếu cô không chạy được, tôi sẽ kéo cô —— trước đó tôi đã từng trốn thoát bọn họ dù phải cõng thêm cô rồi, nên lần này hẳn là sẽ không có vấn đề."
fangli
Mạnh Thiên Tư không nói chuyện, cô vẫn cảm thấy cái kế "chạy" của Giang Luyện rất vớ vẩn. Nhưng điều vớ vẩn hơn chính là cô lại cảm thấy anh nói rất có lý.
ông qu?n ? ngang ng?c, trên d?u c?
Bạch Thủy Tiêu không giống người có thể chạy nhanh và lâu, mà Giang Luyện lại là người đã từng chạy thắng cả chó.
fangli
Cô bất giác giơ tay ra xoa bóp mắt cá chân của mình.
fangli
***
? c?a v?i m?t chi?c khan t?m qu?n trên n
Khi đám trại dân kia sắp đến gần, cũng không có tiếng động gì lớn, mà chỉ có một mảng sáng di chuyển lại gần thôi.
fangli
Mạnh Thiên Tư và Giang Luyện đã sớm trèo lên cây, đang nín thở quan sát bọn họ.
fangli
Gần thêm chút nữa, thì mới có động tĩnh: Tiếng cỏ cây bị dẫm nát, tiếng dụng cụ làm nông cọ vào hòn đá, tất cả đều rất nhẹ. Nhưng chính vì nó nhẹ, nên mới khiến người nghe dễ liên tưởng đến những chuyện không hay, và bất giác cảm thấy lạnh sống lưng.
hi?n gi? c?a anh không thích h?p ? m
Càng về sau, bóng người càng rõ ràng, một người, hai người, như dòng nước chảy ra từ trong rừng rậm. Khi đi qua cái cây Mạnh Thiên Tư và Giang Luyện đang trốn, bọn họ cũng không ngừng lại mà vẫn cứ đờ đẫn đi tiếp. Thậm chí Mạnh Thiên Tư còn có thể nhìn rõ gương mặt của từng người trong số họ.
fangli
Cô cũng biết điều "không bình thường" mà Giang Luyện nói là gì rồi.
fangli
Nhưng mà, sao bọn họ vẫn đi tiếp nhỉ? Đã đến nơi rồi mà. Vẫn không dừng lại sao?
ng kho?ng tr?ng ngay bên chi?c bàn trà n
Như để đáp lại suy nghĩ của cô, một âm thanh sắc bén bay lên giữa bầu trời đêm. Đám người đang tiến về phía trước kia đồng loại dừng lại, như những con rối gỗ.
fangli
Hình như cô đã nghe thấy âm thanh sắc bén kia ở đâu rồi. Mạnh Thiên Tư lục lọi ký ức trong đầu, vì chúng vẫn còn rất mới nên cô đã tìm thấy ngay.
fangli
Đây là tiếng còi gọi cổ trùng, khi bà Điền Nha giục con cổ trùng đi tấn công cô, có dùng cái này.
c?n có c? h?p khan gi?y ng? ch?ng vó, ?
Cô nói thầm với Giang Luyện: "Mấy người này có khả năng đã trúng cổ."
fangli
Bà Điền Nha ở trong trại nhiều năm, muốn hạ cổ cho mấy người này thì quá đơn giản.
fangli
Giang Luyện "ừ" một tiếng: "Cô nhìn vị trí của bọn họ kìa. Dừng lại cũng rất chuẩn, vừa hay bao vây chúng ta."
á vang chi?c dép lê ra, di chân tr?n
Đúng vậy, tiếng còi này của Bạch Thủy Tiêu rất chuẩn xác. Nhưng tiếng còi chỉ có thể điều khiển người ta tấn công thôi, muốn người ta làm theo từng lệnh cụ thể, thì phải dùng những thủ đoạn khác.
fangli
Mạnh Thiên Tư nhớ tới hương cao.
fangli
Xem ra, những thứ không có hiệu quả với cô, đám người này đều bị bắt sử dụng cả.
Bà ?y trang di?m mà, cág di?m c?a k?ch
Lại là một tiếng còi nữa, những người kia bắt đầu đi loanh quanh nơi này, gương mặt đằng đắng sát khí, tìm khắp các bụi cây, hòn đá xung quanh.
fangli
Mạnh Thiên Tư yên lặng chờ đợi: Cô và Giang Luyện cố ý chọn cái cây mà hai người từng bị bắn lén, là để chắc chắn rằng cơ quan trên cây này đã bị dùng hết, Bạch Thủy Tiêu không thể dùng tên để bắt bọn cô phải xuống dưới nữa. Tiếng còi của Bạch Thủy Tiêu lại không thể chỉ huy đám người này trèo lên cây tìm, nên kiểu gì cô ta cũng phải xuất hiện để chỉ huy.
fangli
Mà chỉ cần cô ta xuất hiện, bọn cô sẽ chạy.
Sau hoa sen nóoi sao
Bạch Thủy Tiêu có nằm mơ cũng không nghĩ tới bọn cô sẽ "chạy".
fangli
Khi cô đang nghĩ đến đó, cổ tay cô bỗng bị cầm lấy, là Giang Luyện. Anh nói thầm với cô: "Ra rồi."
cô bé nho xinh xinh
Ra rồi? Mạnh Thiên Tư còn chưa kịp nhìn kỹ, thì đã nghe thấy tiếng quát sắc nhọn của Bạch Thủy Tiêu: "Trên cây!"
fangli
Cô ta vừa nói xong, đám người kia lập tức ngẩng đầu lên, hai con mắt hung hãn. Khi Mạnh Thiên Tư và Giang Luyện đang định trèo xuống, đám người bên dưới đã phát hiện ra hai người. Có hai kẻ biết leo cây tung người lên cây.
fangli
Giang Luyện đứng ở trên cao, nhắm thẳng vào tên cầm đầu, đạp mạnh xuống.
Minh trông ngóng nguoi thuong tro lai
Tên đó ngã thẳng xuống đất. Khi người vừa chạm đất, tên đó đã lập tức bò dậy, tiếp tục bò lên trên cây. Chẳng mấy chốc, cả bọn đã tụ tập hết ở dưới gốc cây. Đếm sơ qua thì đã có sáu, bảy tên đang trèo lên cây rồi.
fangli
Mạnh Thiên Tư vội kêu lên: "Chúng ta chạy bằng đường trên cây!"
fangli
Giang Luyện cũng có suy nghĩ này, nhưng khi thấy tình huống bên dưới, anh lại kéo cô lại: "Cứ kéo người về bên này đã!"
vui vui hè v? cây xanh xanh g?p lá trên cành
Có càng nhiều người tụ tập ở chỗ cây này, thì khi bọn anh chạy từ trên cây khác xuống đất sẽ càng dễ dàng hơn.
fangli
Trong lúc anh nói, đã có thêm một tên trèo được lên cây, Mạnh Thiên Tư lập tức giơ chân đá tên đó xuống. Tên này vừa ngã xuống, lại có tên khác thò đầu lên, cô không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể nhanh chóng đạp bọn họ xuống. Tình huống lúc này đầu nhiều chân ít, cô rất hâm mộ con rết vì chúng có nhiều chân. Bên kia, Giang Luyện cũng phải đạp liên hồi.
fangli
Khi thấy bên dưới gốc đây đã có một đám đông, anh mới gọi cô: "Đi!"
Tay trong tay con cùng nhau h?a gi? g?n
Hai người lập tức nhảy sang cái cây bên cạnh, rồi nhanh chóng trượt xuống dưới đất.
fangli
Vừa rơi xuống đất, Giang Luyện đã kéo Mạnh Thiên Tư chạy như điên.
fangli
Tuy rằng đa số đều tụ tập ở dưới gốc cây kia, nhưng vẫn còn sót lại dăm ba đám người ở bên ngoài. Bọn họ thấy hai người chạy thì lập tức xông lên cản, Giang Luyện buộc phải né sang bên, thế là lại có thêm thời gian để đám người đang tụ tập dưới gốc cây kia đuổi theo. Trong tiếng bước chân hỗn loạn, là tiếng giục giã của Bạch Thủy Tiêu. Vì tình hình lúc này rất cấp bách, anh không rảnh để nghe xem cô ta nói gì, nhưng cũng có thể đoán được tám chín phần là "ngăn lại", "đừng để bọn họ chạy".
TGiang Luy?n quét m? xong trang cá nhân c?a cô
Hai người lảo đảo chạy vừa chạy vừa phải tránh mấy tên định chặn đầu ở phía trước. Khi thấy phía trước chỉ còn lại vài người, biết thắng bại sẽ được phán quyết vào lúc này, hai người không cần trao đổi, mà đều tăng tốc, tiếng gió phần phật bên tai.
fangli
Nhưng hai người mới chạy được mấy chục bước, bỗng có một bóng đen nhảy từ đâu ra, ôm chặt lấy chân Giang Luyện.
fangli
Chính là cái người chỉ có một nửa thân trên kia. Thì ra ông ta phải đi bằng tay, chậm hơn những người khác, nên chỉ đứng ở bên ngoài canh chừng. Khi thấy hai người có ý đồ bỏ trốn, thì ông ta lẩn vào trong chỗ tối để mai phục. Chỗ đó vốn đã tối, vóc người ông ta lại thấp, nên khi nằm sấp xuống thì chẳng khác gì một cái bóng cây, hòn đá cả.
ng c?a ph?ng l?i, di vào trong ph?ng. Lú
Cú xông ra của ông ta giống như một hòn đá bắn trúng đích. Giang Luyện đang nhấc chân lên, làm sao có thể chịu được sức nặng đột ngột như vậy. Thế là anh ngã lăn ra đất, Mạnh Thiên Tư được anh kéo tay, nên cũng ngã theo —— Nếu là người bình thường, sợ là đã gãy tay, gãy chân, gãy cổ rồi, nhưng hai người đều học võ, biết phải bảo vệ mình trong tình huống nguy hiểm thế nào. Dù vậy, Mạnh Thiên Tư và Giang Luyện vẫn ngã đến mức mắt nổ đom đóm, đầu óc choáng váng.
fangli
Nhưng hai người không có thời gian để thở dốc, vì đã có mười mấy bóng người xông tới rồi. Mạnh Thiên Tư còn đỡ, cô bị lăn ra khá xa, còn có thể đứng dậy tránh thoát vòng tấn công đầu tiên. Nhưng Giang Luyện muốn đứng dậy cũng khó: Cái tên nửa người kia đã quyết tâm ôm chặt anh, mặc anh đấm, đá, đạp thế nào, ông ta cũng không chịu buông tay.
fangli
Ngay khi một cái cuốc sắp bổ vào đầu anh, Giang Luyện đành phải mặc kệ hơn một trăm cân thịt treo trên đùi, để xoay người tránh né. Khó khăn lắm mới tránh được một người, thì cái chân còn lại của anh lại bị một tên nữa ôm lấy.
ông qu?n ? ngang ng?c, trên d?u c?
(*) 1 cân = 0.5kg
fangli
Nói thì chậm, nhưng mọi chuyện xảy ra rất nhanh, lại có một tên nữa cầm xẻng định đập anh, Giang Luyện cắn chặt răng, hét lên một tiếng, rồi dựng nửa người trên dậy, thì mới tránh được.
fangli
Tình huống bên Mạnh Thiên Tư cũng rất nguy hiểm. Dù cô là cao thủ hạng nhất, thì cũng chưa gặp phải cuộc chiến liều mạng thế này bao giờ: Như bình thường, anh đạp, đối phương tránh, đối phương đá, anh tránh, thì mới là có qua có lại, hai bên so chiêu. Nhưng đám người này lại không biết đau là gì, thà bị đạp, bị đá, chứ nhất quyết không chịu buông tay. Có một người phụ nữ mặc váy đỏ, đi đường đã chẳng nên hồn, nay lại còn bị cô đạp cho máu me be bét khắp mặt, vậy mà vẫn nhất quyết ôm lấy chân cô, để kéo cô lại.
? c?a v?i m?t chi?c khan t?m qu?n trên n
Đúng lúc này, bên cạnh xuất hiện tiếng la hét ——
fangli
"Là Mạnh tiểu thư!"
fangli
"Mạnh tiểu thư ở đây!"
hi?n gi? c?a anh không thích h?p ? m
"Các anh em xông lên!"
fangli
Lời còn chưa dứt, mấy thân hình nhanh nhẹn đã nhảy vào giữa cuộc chiến. Hiển nhiên đám người này không nghĩ tới sẽ có thêm người khác xuất hiện, nên tất cả đều sững sờ.
fangli
Người tới chính là bọn Khâu Đống.
ng kho?ng tr?ng ngay bên chi?c bàn trà n
Lúc trước bọn họ chỉ đi theo phía xa, ai ngờ bên này lại đột nhiên có tiếng đánh nhau. Mấy người chẳng hiểu gì cả, nên mò đến gần để xem. Trong lúc hỗn loạn, cũng không nhận ra ai cả. Cho đến khi nhìn thấy Mạnh Thiên Tư, bọn họ mới vội vàng nhảy vào cứu.
fangli
Mạnh Thiên Tư nhân cơ hội đó để đá văng váy đỏ ra. Cô xoay người đứng dậy, trong lòng vui như tết.
fangli
Sơn quỷ tới rồi!
c?n có c? h?p khan gi?y ng? ch?ng vó, ?
Nhưng khi nhìn rõ người tới, tâm trạng cô lại chìm xuống: Mạnh Kính Tùng đâu? Liễu Quan Quốc đâu? Sao không có ai quen mặt hết vậy? Sao lại chỉ có mấy người thế này?
Like this:

Leave a comment on "Xương Rồng | Quyển III | Chương 12"